Một di nương kêu khóc đừng làm hại con bà ta, điều này vô cùng thuyết phục.
Vân Lễ và Tuần Phong cùng nhìn về phía Tần Phương Nghi, bà ta chỉ cảm thấy lồng ngực đau xót, giống như bị hai bàn tay lạnh lẽo siết chặt, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
"Ta thật sự không biết tờ giấy kia là gì, có người đã âm thầm đặt nó trên người ta!" Thủy Linh Lung tỏ vẻ nghi ngờ nói, mọi ánh mắt dò xét đồng loạt rơi xuống đầu Triệu ma ma. Khi bà ta đang kéo Thủy Linh Lung thì tờ giấy rơi ra, bà ta là tình nghi lớn nhất, mà chủ tử của bà ta lại là Tần Phương Nghi.
Thủy Linh Lung đi tới trước mặt Vân Lễ, hắn đưa tờ giấy cho nàng, nàng nhận lấy, sau khi nhìn kĩ thì nhíu mày: "Chữ viết này... Nhìn rất quen!"
Nàng đưa cho Lão phu nhân, Lão phu nhân không nhìn ra manh mối gì nhưng Vương ma ma luôn chăm chỉ luyện chữ lại biến sắc. Bà nói thầm bên tai Lão phu nhân mấy câu, Lão phu nhân lập tức nổi trận lôi đình: "Mang sách đến đây!"
"Vâng!" Vương ma ma khom người lui xuống, lúc trở lại đã cầm thêm một cuốn "Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh".
Lão phu nhân ném cuốn Kinh Phật và tờ giấy cho Thủy Linh Khê, đúng vậy, ném, có thể thấy được bà tức giận đến mức nào.
Thủy Linh Khê tập trung nhìn qua, bỗng sững sờ. Tại sao lại như vậy? Sao chữ viết trên tờ giấy và trên cuốn Kinh Phật lại giống nhau như đúc? Nhưng rõ ràng nàng không cho người viết thư tình mà!
Thủy Linh Lung nghiêm mặt nói: "Nhị muội, Kinh Phật là ngươi chép, như vậy tờ giấy này cũng là ngươi viết, thì ra người muốn hủy danh tiết của ta là ngươi! Muốn để Chu di nương làm người chịu tội thay cũng là ngươi!"
Hô hấp của Thủy Linh Khê gần như dừng lại, nàng ta không chút suy nghĩ thốt ra: "Không phải! Kinh Phật không phải là ta chép! Là Bạch Lan chép! Ta không biết chữ trên trên tờ giấy là chuyện gì. Bạch Lan, là ngươi hãm hại ta phải không?
Triệu ma ma không hiểu, rõ ràng bà ta đã nhét tờ giấy La Thành viết vào tay áo Đại tiểu thư, sao chỉ trong chớp mắt đã biến thành Bạch Lan viết? Bà ta bỗng nhớ lại rằng sau khi mình ra tay, Đại tiểu thư có quay lại đi vệ sinh, chẳng lẽ khi đó Đại tiểu thư đã thấy được động tác mờ ám của bà ta, cũng đã kịp thời thay đổi tờ giấy? Nếu là như vậy, Đại tiểu thư kia đúng là đáng sợ! Rõ ràng nàng đã nhìn thấu âm mưu này ngay từ đầu nhưng không thèm phá, lại đợi đến tận khi Phu nhân kéo Chu di nương xuống nước mới phản kích lại. Đây là ván cờ phu nhân bố trí, nhưng từng bước từng bước một đều đi theo ý của nàng.
Vừa nghĩ đến đây, Triệu ma ma liền rùng mình.
Lão phu nhân tức đến nỗi suýt hộc máu: "Được, được được! Đây chính là cháu gái ngoan của ta! Nói cái gì mà cả đêm khó ngủ, chép một cuốn Kinh Phật cầu phúc cho ta, thì ra là mượn tay người khác làm cho mình."
"Bà nội... Con ..." Hết rồi, hết rồi, mặt mũi trong nhà đều mất hết rồi, chỉ riêng tội bất kính với tổ mẫu cũng đã đủ để phá hủy hình tượng của nàng ta.
Tần Phương Nghi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép [1] trừng mắt nhìn con gái một cái. Bảo nàng ta chép Kinh Phật, nàng ta lại lười biếng, bây giờ thì tốt rồi, chọc Lão phu nhân tức giận không nói, giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
[1] Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: Ý nói yêu cầu nghiêm khắc với người khác chỉ mong muốn họ được tốt hơn.
Khi Thủy Linh Lung gặp khó khăn, Vân Lễ gấp rút muốn biết sự thật, nhưng đối tượng biến thành Thủy Linh Khê, hắn lại không có chút kiên nhẫn nào. Hắn không nhanh không chậm nói: "Thủy Thượng Thư xử lý việc nhà đi, ta và Tuần thế tử cáo từ trước."
"Điện hạ! Điện hạ! Ngài hãy nghe ta giải thích! Ta không sai khiến ai hãm hại Đại tỷ cả! Ta không biết gì hết! Điện hạ! Điện hạ, ngài hãy tin ta! Ta thật sự không làm, điện hạ!" Thủy Linh Khê kéo tay áo Vân Lễ lại, gương mặt tuyệt mỹ đầy nước mắt khiến người ta nhớ đến cảnh nước Giang Nam lúc sáng sớm, quyến luyến dịu dàng, làm người ta rung động.
Người bình thường đều khó chống lại sự quyến rũ này.
Song, Vân Lễ chỉ lạnh nhạt hất tay nàng ta ra: "Hôm khác ta lại đến!"
Nhưng không phải đến thăm Thủy Linh Khê.
Cả người Thủy Linh Khê như bị rút hết sức lực, ngồi sững trên mặt đất. Lần này thật sự xong rồi, Thái tử chán ghét nàng ta rồi...
Tuần Phong tiếc hận thở dài, lần đầu tiên gặp Thủy Linh Khê hắn có cảm giác rung động rất sâu sắc, nhưng sau khi trải qua chuyện này hắn lại thấy nàng ta thật sự không có đầu óc, nàng ta tính kế người ta khác không sai, sai ở chỗ bị tính kế, trở thành kẻ trong ngoài không được lòng người. Trái lại, Thủy Linh Lung một lần nữa khiến hắn nhìn với cặp mắt khác xưa. Gió lạnh thổi qua, những nữ nhân trong viện đều run lẩy bẩy, chỉ có nàng kiêu ngạo đứng đó, vẻ mặt trước sau như một, bình tĩnh ung dung. Nữ nhân như vậy hoặc là tự cao tự đại, hoặc là quá cố chấp, nhưng bất kể là loại nào, Tuần Phong hắn đều cảm thấy hứng thú.
Vân Lễ và Tuần Phong vừa đi, Vương ma ma liền giải tán đám hạ nhân.
Thủy Hàng Ca giơ tay lên, hung dữ quăng cho Thủy Linh Khê một bạt tai: "Súc sinh! Thể diện của phủ Thượng thư bị