Thủy Linh Lung lạnh lùng cười, cố ý làm rơi túi thơm xuống đất, sau đó vội vàng nghiêng người, ngồi xổm xuống nhặt.
Thủy Linh Nguyệt cực kỳ sợ hãi! Muốn rút tay về nhưng không kịp, nàng ta lảo đảo, hai tay đưa về phía Thủy Linh Khê.
"A ——" Thủy Linh Khê hét thảm một tiếng, lăn xuống bậc thềm.
"A ——" Thủy Linh Thanh và Thủy Linh Ngữ cũng hét theo, Thủy Linh Khê là đối tượng được bảo vệ hàng đầu của phủ Thượng Thư, nàng ta có xảy ra chuyện gì bất trắc thì cả phụ Thượng Thư đều sẽ gặp họa! Các nàng còn nhớ mang máng, hồi nhỏ Thủy Linh Khê không cẩn thận bị tam đệ đẩy xuống nước, hôn mê ba ngày ba đêm, người của phủ Thừa Tướng suýt hủy cả phủ Thượng Thư, phụ thân vì bình ổn lửa giận của phủ Thừa Tướng mà đánh tam đệ năm đó mới năm tuổi một trận, kết quả, đêm đó tam đệ sốt cao, mấy ngày sau thì chết yểu.
Chuyện này Thủy Linh Lung cũng có nghe nói, nếu vừa rồi nàng không né tránh thì nhất định sẽ bị Thủy Linh Nguyệt đẩy trúng, kết quả sẽ biến thành nàng đẩy ngã Thủy Linh Khê, nàng bị làm sao không quan trọng, quan trọng là Thủy Linh Khê bị thương, như vậy Tần Phương Nghi chắc chắn sẽ không tha cho nàng. Một hòn đá ném hai chim, ý tưởng không tồi, đáng tiếc, Thủy Linh Nguyệt tính kế nhầm người rồi!
Chỉ có điều Thủy Linh Khê phải hôn đất, nàng vẫn rất vui!
Đáy mắt Thủy Linh Lung thoáng qua ý cười, nàng chạy xuống bậc thềm, ôm Thủy Linh Khê đang đau đến ứa mồ hôi lạnh vào ngực, sau đó nhìn khuôn mặt trắng bệch của Thủy Linh Nguyệt, trách cứ nói: "Tứ muội muội! Tại sao muội lại đẩy Nhị muội muội?"
"Ta... Không... Ta không..." Thủy Linh Nguyệt muốn nói là không phải nàng ta nhưng nhất định Thủy Linh Khê sẽ cảm thấy nàng ta đang ngụy biện. Tại sao có thể như vậy? Con tiện nha đầu kia sao có thể tránh thoát? Nếu nàng không né tránh thì nàng ta có thể nói, ta chỉ vỗ nhẹ vào lưng nàng thôi, ai biết nàng lại đột nhiên lao ra đụng phải nhị tỷ tỷ? Người khác có lẽ không rõ, nhưng nàng ta biết Thủy Linh Khê đoạt vị trí thái tử phi của Thủy Linh Lung, đại phu nhân sẽ cho là Thủy Linh Lung ghi hận trong lòng, chờ thời cơ trả thù! Nhưng bây giờ ——
"Linh Khê ——" Tần Phương Nghi nghe tin chạy tới liền thấy Thủy Linh Khê yếu ớt tựa vào lòng Thủy Linh Lung, tay phải bị trầy, chảy ra chút máu tươi, tim bà ta bỗng chốc hóa đá, nặng trịch, đau nhói! Đứa con gái này, bà ta nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, chưa bao giờ để nó mất một sợi tóc, bây giờ con gái bị người khác làm ngã thành thảm trạng như vậy, đúng là tức chết bà ta mà!
"Mẫu thân." Hốc mắt Thủy Linh Khê hoen đỏ, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, đau chết mất!
Tần Phương Nghi ôm con gái đang ở trong tay Thủy Linh Lung vào lòng, vừa vuốt mặt nàng ta, vừa lạnh giọng hỏi mấy người đang đứng phía hành lang: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Là ai đẩy nhị tiểu thư?"
"Là tứ tỷ tỷ." Thủy Linh Thanh vừa mở miệng, Thủy Linh Ngũ liền nắm chặt cổ tay trắng noãn của nàng ta, ý bảo nàng ta chớ có lên tiếng. Thật ra khi thấy bộ dạng câm như hến của Thủy Linh Nguyệt, đại phu nhân đã đoán ra nàng ta là kẻ gây ra, dù các nàng không nói, Thủy Linh Nguyệt cũng khó thoát khỏi lửa giận của bà ta, nhưng Thủy Linh Thanh nói thật cũng đã vô hình đắc tội với Thủy Linh Nguyệt.
Tần Phương Nghi sẵng giọng, hỏi Thủy Linh Lung: "Là tứ muội muội của ngươi đẩy à?"
"Con thấy đúng là như vậy." Thủy Linh Lung không sợ đắc tội với Thủy Linh Nguyệt, kiếp trước nàng ta cũng không ít lần ngáng chân nàng.
Nương của nàng ta là quý thiếp thì sao? Chẳng lẽ không phải thiếp? Nàng ta còn lâu mới có dũng khí đối kháng chính diện với thê thất, cả người Thủy Linh Nguyệt phát run, ấp úng nói: "Con... Con... Con không cố ý... Con... Con bị vấp ngã, nên... Nên không cẩn thận đụng vào nhị tỷ tỷ. Thật ra, nếu không phải đại tỷ tỷ đột nhiên ngồi xổm xuống nhặt đồ thì con cũng sẽ không đụng vào nhị tỷ tỷ! Bởi vì, ở trước con vốn là đại tỷ tỷ!"
Nói xong, nàng ta thấy rất hợp lý, nhất định là Thủy Linh Lung cố ý né tránh.
Thủy Linh Lung nghi hoặc, chớp chớp đôi mắt sáng lấp láng: "Tứ muội muội, ý của muội là muội vốn muốn đụng ta, kết quả là nhầm lẫn nên mới đụng vào nhị muội muội phải không?"
"Ta..." Thủy Linh Nguyệt hít vào một cái: "Tiện nha đầu, ngươi đừng nói bậy!"
"Tiện nha đầu? Lời này là ai dạy ngươi? Các ngươi đều là thiên kim của phủ Thượng Thư, tại sao lại phân biệt như thế? Lúc này ở trước mặt ta, ngươi còn dám nhục mạ trưởng tỷ, thật không biết ở sau lưng ngươi sẽ ức hiếp các tỷ muội khác thế nào!" Tần Phương Nghi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lườm Thủy Linh Nguyệt một cái, đúng là vô dụng! Bà ta là mẹ cả, thứ nữ đức hạnh không tốt, truyền ra chẳng phải là bà ta không biết dạy sao?
Thủy Linh Khê nức nức nở nở, khóc lê hoa đái vũ [1], Tần Phương Nghi đau lòng muốn chết, bà ta nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Hành vi ưu