The Vampire Princess [Np, Nữ Công, H]

Chương 109


trước sau


Buổi yến tiệc lần này được tổ chức là để vinh danh tình hữu nghị giữa tộc Vampire và các tộc đã đồng ý tham gia vào Đại chiến Thiên - Ma lần thứ III, cũng như là để chúc mừng công chúa Vampire đã hồi phục sau suốt ba năm ở trên giường bệnh.

Đương nhiên rồi. Việc công chúa huyết tộc thực chất đã bị bắt đi bởi người của thiên giới và rơi vào tình trạng teo nhỏ và mất trí nhớ suốt ba năm đâu phải là những điều nên để cho người ngoài biết. Vì thế, trong ba năm này, bọn họ đã đưa ra một cái cớ rằng công chúa ở trên chiến trường bị tổn thương nguyên khí rồi đổ bệnh nên không thể xuất hiện trước công chúng một thời gian. Cái cớ tuy đơn giản nhưng cũng rất hợp tình hợp lí, không ai có thể nghi ngờ được.

Tuy nhiên thì có lẽ sẽ hơi khó khăn đối với Mia, vì giờ đây cô không biết mình nên dùng bộ mặt nào để đối đãi với những người đã từng gặp qua cô nhưng không biết được sự thật. Họ rất có thể sẽ hoài nghi vì sao trông cô lại cư xử xa lạ đến thế.

Đối với kẻ khác, 3 năm chỉ như một cái chớp mắt.

Nhưng với Mia, 3 năm là cả một cuộc đời.

.

.

.

- Chúc mừng công chúa điện hạ đã khỏi bệnh!

- Chúc mừng công chúa điện hạ!

- Một thời gian không gặp, trông điện hạ dường như lại trưởng thành hơn, xinh đẹp hơn nhiều rồi!

Mấy người quý tộc vây quanh cô, mặt mày hớn hở tươi cười sảng khoái. Ai nấy cũng lần lượt chúc mừng cô, nếu không biết lại còn tưởng cô có con đầu lòng cũng nên. Trước viễn cảnh này, Mia cũng mỉm cười đáp lại:

- Để cho mọi người phải lo lắng là thiếu sót của ta. Ly rượu này ta mời mọi người, xem như là lời xin lỗi đi.

Những ngón tay mảnh khảnh được bao bọc bởi chiếc găng tay vải voan tao nhã nâng cao ly rượu lên ngang tầm mắt, hành động ấy đều khiến cho tất cả mọi người cũng nhanh chóng đưa theo hưởng ứng.

- Ôi, công chúa sao lại khách sáo thế...!

- Phải rồi! Hình như đây mới chỉ là lần thứ hai công chúa tổ chức tiệc thôi đấy! Sau này ngài phải tổ chức nhiều hơn nữa để chúng thần có thêm cơ hội được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của ngài chứ! Ngài có nhớ không, lần trước là khi ngài cử hành lễ ra mắt, lúc đó ai cũng bị doạ sợ chết khiếp...

- Này...! Đừng có huỵch toẹt ra thế! Như vậy là bất kính với điện hạ đó...!

- Nhưng tôi nói thật mà? Trước đây công chúa điện hạ chính là một nhân vật tưởng chừng chỉ ở trong truyền thuyết thôi đó!


- Haha... Thật vậy. Bởi thế nên khoảnh khắc khi công chúa điện hạ xuất hiện, thực sự cảm giác chính là thụ sủng nhược kinh, ai cũng không dám thở mạnh.

Cô chỉ híp mắt cười, lẳng lặng ở vị trí trung tâm nghe vào những lời đàm tiếu rôm rả về mình và nhàn nhã đưa ly rượu lên miệng nhấp một ngụm.

Đúng rồi. Cứ như thế này, tỏ vẻ tự nhiên, đồng thời không trả lời bất kì câu hỏi moi móc thông tin nào, cũng không được để lộ biểu cảm ra mặt cho dù là nghe được chuyện gì lạ lẫm đi nữa.

Tiếp chuyện với mấy vị quý tộc thân cận xong, ngay sau đó lại đến vài người từ tộc yêu tinh rừng. Mục đích chính của họ đến đây, như đã từng đề cập qua, không chỉ là tham dự tiệc chúc mừng mà còn là để biểu đạt ý muốn liên hôn. Tuy nhiên đề nghị đó của họ đã bị từ chối ngay từ ngày chào đón sứ đoàn ở chính điện.

Nhưng đời nào vị tiểu điện hạ của bên đấy lại từ bỏ dễ dàng đến vậy chứ.

Trong tất cả những lí do mà Mia đã lường trước đằng sau sự việc cầu hoà thân của yêu tinh tộc, may mắn thay đó lại chính là lí do đơn giản nhất: tiểu vương tử tộc Elf đã xiêu lòng công chúa tộc Vampire kể từ giai thoại ngự giá thân chinh của cô ba năm trước. Ừ, tốt nhất là nên vậy, đỡ đau đầu. Cô mệt mỏi đối phó với những âm mưu chính trị lắm rồi.

- Công chúa điện hạ có lòng tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn như thế này ngay sau khi khỏi bệnh, vương quốc Vampire quả là có phúc khi nằm dưới sự trị vì của ngài.

Vị sứ giả Elf đại diện cho vương tộc là một người đàn ông dáng dấp trung niên. Kể ra thì sứ đoàn Elf đến đây cũng chỉ có ông ta và vị vương tử điện hạ, còn lại đều là hạ nhân đi theo cả.

Có lẽ những chiến binh đã tham gia trận chiến thích được ở nhà bên người thân hơn là tham dự ba cái thứ tiệc tùng chỉ mang tính chất hình thức và để cho con em quý tộc chào hỏi lẫn nhau này chăng.

Dù là gì đi chăng nữa, Mia mừng vì họ chỉ phái đến nhiêu đây. Tộc người sói thì có vẻ đông hơn một chút, nhưng bọn họ đặt nhiều sự chú ý lên Alexander hơn là cô, bởi lẽ đối với tộc người sói, cậu ta chính là một vị thần. Trông chàng thần thú từ xa đang bối rối trước một đám người xa lạ thờ phụng mình vây quanh, trong lòng Mia lại có chút gì đó thấy đồng cảm.

Trao đổi một vài câu xã giao xong, vị sứ giả nhanh chóng kiếm một cái cớ để lui đi, chỉ để lại chàng vương tử từ đầu buổi tới giờ vẫn đỏ mặt e thẹn với những cái nhìn lén lút.

- C... công chúa điện hạ... Hôm nay trông ngài thật lộng lẫy...!

Chiếc tai dài và nhọn đặc trưng của Elf càng lúc càng đỏ lên ngay sau khi vương tử nói những lời vừa rồi. Tiểu vương tử vẫn là một thiếu niên, gương mặt ngây thơ không hề toan tính, cặp mắt màu diệp lục lấp lánh ấy đang cố gắng hết sức để nhìn thẳng vào Mia mặc dù trông cậu dường như muốn khóc tới nơi. Phục sức mặc trên người mặc dù không quá cầu kì như lễ phục thường thấy của giới quý tộc vampire nhưng lại mang đậm bản sắc nơi rừng sâu thần bí. Nhất là khi, trang phục của cậu lại hở cả một vùng bụng, khoe trọn vòng eo thon thả trắng nõn ấy. Bản thân cậu cũng đã thu hút một số ánh mắt có ý đồ bất chính hướng đến đây, nhưng rồi rất nhanh liền sợ sệt thu liễm trở về vì có nàng công chúa nào đó đang phát ra tín hiệu đe doạ bằng uy áp của mình. Dĩ nhiên, tiểu vương tử không hề nhận ra điều này.

Nhưng lời khen của tiểu vương tử dành cho Mia cũng chẳng phải là một lời nói dối nào. Khác với thường ngày, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu xanh biểu tượng có thể nói là khá táo bạo để được xem là một bộ lễ phục chuẩn chỉnh, khi phần cổ áo chữ V khoét sâu xuống tận thắt lưng, còn phần váy xoè bồng bềnh như một đoá hoa lại chỉ ngắn đến đầu gối, để lộ một đôi chân thanh thoát được tô điểm thêm nhiều phần thanh lịch với đôi giày gót cao mũi nhọn quấn ruy băng quanh bắp chân. Mái tóc đen dài thường hay xoã tự do nay lại được búi lên, chỉ chừa lại một lọn tóc trước mang tai, uốn lọn nhẹ nhàng. Hoa tai và dây chuyền cùng bộ, sắc xanh dương cùng tông màu lại càng làm nổi bật vùng cổ và xương quai xanh quyến rũ. Ăn mặc như thế này, thật không khó để khiến cho bất kì ai đều cảm thấy nóng bừng cả lên. Trông cô giống như sự giao thoa giữa một thiếu nữ thanh thuần và một người phụ nữ thấm nhuần hơi thở của cuộc đời vậy.

- Cảm ơn. Tiểu điện hạ cũng rất dễ thương.

Màu đỏ lan rộng gần như là một nửa thân trên của tiểu vương tử. Cậu gãi gãi đầu, lí nhí trả lời:

- Đ... đa tạ công chúa đã khen... Nhưng hơn là "dễ thương" thì ta muốn được khen kiểu khác cơ...

- Tiểu điện hạ, ta—

- Công chúa điện hạ, có chuyện này...

Đột nhiên lại có một giọng nói khác xuất hiện, cắt ngang màn đối thoại của hai người. Hành động này tuy được xem là điều khiếm nhã, nhưng lúc này đây, Mia chẳng còn cần gì hơn thế.

Cô quay sang ra hiệu cho người nọ chờ một chút, rồi quay lại, vẻ tiếc nuối cùng khó xử bày hết lên trên mặt như sợ rằng cô sẽ không biểu đạt được hết sự thành thật của mình đến đối phương vậy.

- Xem ra ta còn chút công chuyện cần phải giải quyết. Tiểu điện hạ, hi vọng ngươi tận hưởng bữa tiệc này trước khi khởi hành trở về quê nhà. Ta mạn phép đi trước.

Một câu thế này đã bao hàm cả ngụ ý "ngươi sẽ phải quay về nước vì ta từ chối thu nhận ngươi". Nếu như không muốn xúc phạm đến cô, cậu ta buộc phải im lặng, hoặc là không được lên tiếng chống đối.

- Công chúa...! Ta, ta vẫn còn muốn trò chuyện cùng người thêm nữa mà...!

Bỏ lại một trái tim tan vỡ ở phía sau lưng, Mia khoát tay người ban nãy gọi mình vì có chuyện gì gấp, nhưng rốt cuộc, trên đường đi, cô lại nhoẻn miệng đầy ẩn ý.

- Việc công ra công, việc tư ra tư. Ngài cận vệ, lần sau ta sẽ không bỏ qua cho hành động thiếu chuyên nghiệp này đâu.

- Vâng, điện hạ. Thần hứa tuyệt đối sẽ không có lần sau.

- Vậy thì tốt.

Mia thiết nghĩ, máu ghen của mấy anh chàng nhà mình chỉ với việc tranh sủng nội bộ với nhau thôi cũng đã kinh lắm rồi, nếu như cô còn tình tứ với cả người ngoại tộc như thế, có lẽ một ngày nào đó việc bọn họ sẽ thật sự làm ra chuyện tày trời nào cũng không phải là không thể xảy ra.

- Ban nãy người còn bảo vệ cả hắn ta.

Ôi chao, mùi giấm chua lại dấy lên rồi. Đáng yêu ghê.

- Đó là điều nên làm mà, không phải sao?

- Dù là thế thì thần vẫn không thích thấy cảnh tượng đó chút nào. Cảm giác giống như người đánh dấu chủ quyền lên hắn vậy.

Mia chỉ đợi tới câu này mà thôi.

- Trong thâm tâm cậu rõ ràng là biết thế nào mới được gọi là đánh dấu chủ quyền mà. Hay là quên rồi? Cần ta nhắc lại cho nhớ không?

Hai gò má của hắn lập tức đỏ bừng lên vì ngượng:


- !! Điện... điện hạ...! Lúc này là tình huống để chọc ghẹo sao...?!

- Thế xin hỏi ngài Josh, lúc này là tình huống để ghen tuông sao? Đừng can thiệp quá nhiều vào vấn đề đối ngoại. Cậu không giỏi xoay sở với những bữa tiệc này đâu. Hãy rời khỏi đây và nghỉ ngơi đi.

Bỗng dưng thấy thái độ của cô trở nên nghiêm nghị, Josh không khỏi gồng cứng hai vai. Đừng nói là cậu lại làm cô ấy giận rồi chứ?

Mia ngước nhìn lên, để cho Josh phải nhìn thẳng vào mình. Tựa như có thể đọc thấu được suy nghĩ của hắn, cô mở lời:

- Không, ta không giận cậu. Chỉ là, có một số việc trên đời dù không muốn nhưng vẫn phải làm. Cậu

thấy đằng kia chứ? Kyle - một quý tộc, học giả nổi tiếng, trưởng tử của nhà Hudgen, và David - quản ngục trưởng, con trai út của nhà Houston, và cả Samantha, dù đang là thị nữ của ta nhưng thân phận vẫn là một quý tộc, đều hoà mình vào trong những đám đông ấy. Thân là quý tộc, việc tối thiểu cần phải làm chính là duy trì xã giao. Ngay cả Alexander, dòng dõi thần thú cao quý nhất cũng không thể tránh khỏi. Nhưng Josh, ta biết cậu không thể bị miễn cưỡng, vậy nên ta cho phép cậu tránh đi những việc này. Cậu cũng không cần cảm thấy vì thế mà nghĩ bản thân kém cỏi so với kẻ khác. Josh là Josh, vì cậu có ta. Ta sẽ bảo vệ cậu, để cậu được làm chính mình mà không phải lo lắng. Cậu hiểu rồi chứ?

Josh chợt thấy mình cứng họng và có chỗ cân cấn khó hiểu. Tại sao cô ấy lại...

- ... Điện hạ, người... biết về quá khứ của thần sao?

- Ta không biết. Ta chỉ biết cậu không thích mấy người quý tộc này, thế thôi. Giờ thì, yên tâm đi đi.

Cho dù cô ấy có chối như vậy...

- ... Cảm ơn người rất nhiều, điện hạ... Nhưng trước đó, ngài có thể nghe lấy một lời thỉnh cầu của thần không?

- Cậu nói đi.

- Điệu nhảy đầu tiên của điện hạ... Hãy ban nó cho thần!

Josh không thể ngăn bản thân nhớ đến vài năm về trước, cũng tại nơi này, cô đã khiêu vũ cùng với tất cả chàng trai của mình, chỉ trừ mỗi hắn, bởi lẽ hắn đã cư xử quá dại khờ. Để rồi sau đó, hắn đã phải khổ sở và tủi hổ với chính mình vì đã để cho cô nhìn thấy được dáng vẻ tệ hại của bản thân. Và cả, cảnh tượng ở ngoài ban công đó, đã từng bóp nghẹn con tim hắn như thế nào.

Cho dù hắn biết rằng làm thế này vẫn thật là hèn hạ, nhưng hắn chán việc phải đứng âm thầm ở phía sau lắm rồi. Hắn cũng muốn được đường đường chính chính công nhận là nam nhân của cô, cũng muốn trở thành một người xứng đáng nhận được tình yêu của cô. Bởi vì hắn biết, hắn có cơ hội cao nhất để thay thế vị trí của cậu ta.

Vì hắn và cậu giống nhau hơn người khác tưởng.

Đây chính là cách mà hắn tranh đoạt sủng ái từ người con gái hắn yêu.

- Haha... Được. Cùng khiêu vũ nào.

Mia không biết trong đầu Josh đang nghĩ tới chuyện phức tạp gì. Nhưng cô cũng không có ý định dò xét.

Sau tất cả, cô cũng chẳng phải là người có thể hiểu được họ. Cô chỉ là đang cố gắng thực hiện những gì vẫn còn lỡ dở của chính mình để lại mà thôi.

Kết thúc điệu nhảy đầu tiên, sau khi Josh đã rời khỏi sảnh tiệc, lúc này Mia mới nhả ra một tiếng thở dài.

- Khuyển tử có được sủng ái của điện hạ đến vậy, thật đúng là phúc phần của bổn gia tộc, ngàn đời thơm lây mà.

Mia xoay người lại đằng sau, tiếp nhận một cái hành lễ của người vừa mới lên tiếng đó. Ngoại hình giống với Josh đến 7 phần, nhưng chỉ khác ở chỗ, đó lại là một vị trung niên.

- Gia chủ nhà Danville. Ta chỉ có một lời khuyên này dành cho ngươi.

- Vâng?

- Ta rất trân trọng lòng trung thành của nhà Danville, nhưng sau này, ta không mong muốn nhìn thấy con cháu ngươi phải hứng chịu sự giáo dục khắc nghiệt ấy nữa. Chúng sẽ bị tổn thương nhiều hơn là ngươi nghĩ đấy.

- ... Vâng, lão thần tạ ân lời điện hạ dạy bảo.

Tuy chỉ là một lời nhắn nhủ nhỏ nhẹ, âm vực chẳng hề nặng nề gì, nhưng lão gia chủ nhà Danville hiển nhiên là đã nhận được đủ uy áp của cô, lúc này mặt mày đã hơi tái nhợt lại.

Cô công chúa này, dù thừa hưởng trọn vẹn vẻ đẹp thoát tục của nữ hoàng, nhưng bên trong lại tựa như có linh hồn của tiên đế trú ngụ. Luôn luôn làm cho kẻ khác sợ hãi cúi người thần phục mà không cần phải ra vẻ dữ tợn gì cả.

Huyết thống hoàng thất của tộc Vampire luôn luôn có đủ tư cách để trở thành thế lực đứng đầu ma giới này.

Mia vừa xoay gót hướng đến một nơi khác thì đột nhiên lại có mấy lời bàn tán lọt vào tai. Thông thường thì cô lúc nào cũng sẽ bỏ ngoài tai những cuộc đối thoại của người khác, tuy nhiên thì cô đã nghe thấy cái tên đó được nhắc tới. Cô không thể không tò mò.

- Ngài Evan hôm nay cũng không tham dự sao?

- Để tính xem... Ôi, ngài ấy đã bế quan chẳng phải là đã quá lâu rồi à? Lần cuối cùng trông thấy bóng dáng ngài ấy cũng là vào lễ ra mắt của điện hạ cách đây tận mấy năm rồi.

- Đừng nói là tin đồn ngài ấy muốn rút khỏi xã hội quý tộc là thật nha?!

- E là thật đó... Các ngươi không biết chuyện trưởng lão Frederick đã quay trở về nắm giữ cương vị gia chủ Wistalia à?

- Thế á?! Sốc thật đó! Nếu vậy thì ngài Evan hiện giờ đang làm gì? Chuyện gì đã xảy ra khiến cho ngài ấy đột nhiên biến mất vậy?


- Cái đó thì ta chịu. Chẳng có nơi nào nắm giữ tin tức gì thêm về ngài ấy nữa cả.

- Chậc, ta còn đang suy tính gả con gái của ta cho ngài ấy vậy mà.

- Thôi cho ta xin đi, ngươi nghĩ có khả năng đó sao? Ta từng nghe qua rằng ngài Evan đã thề trung với công chúa điện hạ. E là lúc này ngài ấy đã là nam nhân của điện hạ rồi...

- Cũng hợp lí, trên đời này ngoài điện hạ ra thì làm gì còn ai đủ tư cách lọt vào mắt ngài Evan nữa. Một đôi trai tài gái sắc, nói là duyên phận an bài từ trước cũng chẳng có ai dám phủ nhận đâu...

...

Hừ, lần đầu tiên gặp mặt sao?

Phải. Nếu như nói đó là lần đầu tiên cô gặp hắn, thì không sai. Nhưng nếu nói đó là lần đầu tiên gặp mặt giữa hắn và cô ấy, thì xác thực là một lời nói dối. Điều đáng thắc mắc ở đây là việc cô đều làm quen lại từ đầu với tất cả những ai cô đã từng quen biết, chỉ có hắn là khác. Chỉ có hắn là cô không được làm quen trở lại, dù cả hai đã từng biết nhau trước đó. Thậm chí, nếu như theo tình tiết cả ba trên bốn người con trai của tứ đại gia tộc đều là người tình của cô, vậy không nằm ngoài khả năng hắn cũng chính là một trong số đó.

Rốt cuộc là vì sao chứ? Hắn thật sự đã gây ra trọng tội gì với cô trước kia ư?

Hay là, cô cứ việc đe doạ bọn họ để ép hỏi cho ra lẽ?

... Không. Cô không thể cư xử tự mãn như thế. Bọn họ đều là những người thức thời và khôn ngoan, lại càng không có lý do gì để tạo phản với lòng trung thành không hề giả dối đó. Nếu như có một điều khiến cho bọn họ phải tuyệt vọng chắp vá đến thế này thì hẳn là đều có lí do cả.

Cô sẽ nhắm mắt bỏ qua cho họ lần này.

Nhưng cô tin rằng, có một số việc ở trên đời không thể bị che giấu. Một ngày nào đó, sự thật sẽ tự khắc được đưa ra ngoài ánh sáng thôi.

Trong lúc Mia còn đang đắm chìm trong ưu tư thì một tiếng rơi vỡ đã làm gián đoạn điều đó và đưa cô trở về với thực tại.

- Ngài không sao chứ, Lang Thần đại nhân?!

- Không... không sao...

- Nhìn sắc mặt của ngài...! Ngài sốt rồi, đại nhân! Sandra, con mau đỡ Lang Thần đại nhân đi tìm nơi chăm sóc đi!

- Vâng, thưa cha! Lang Thần đại nhân, nào, hãy để em dìu ngài...

- Đừng... đừng động vào ta... Ta... không sao... Không cần...

Alexander cảm thấy cơ thể nóng hừng hực như lửa đốt. Dường như trong cậu xuất hiện một loại cảm giác muốn đè xuống con mồi ở trước mặt, và—

Chủ nhân...

- Đại nhân, ngài biết mà, đây không chỉ là một cơn sốt bình thường. Nếu chịu đựng thêm sẽ không tốt cho ngài đâu. Vậy nên Sandra, con gái ta sẽ giúp ngài xoa dịu nó. Lang Thần đại nhân—

Không...! Không muốn đám người này chạm vào...! Chủ nhân, cứu em...!

- Đủ rồi. Buông tay ra khỏi cậu ấy đi.

Sự xuất hiện bất thình lình của Mia giữa bầy người sói khiến cho ai cũng phải hoảng hồn.

- Công chúa huyết tộc...! Nhưng tình hình của Lang Thần đại nhân—

- Ta nói, buông tay.

Ánh mắt lạnh lẽo đến cùng cực của Mia khiến cho cô gái tộc người sói rợn gáy và lập tức buông xuống cánh tay của Alex.

- Công chúa huyết tộc! Lang Thần đại nhân hiện tại đang rất cần một giống cái! Chúng tôi đều là dòng dõi sói, về chuyện đó thì chúng tôi hiểu rõ nhất! Chúng tôi sẽ giúp đỡ ngài ấy, cho nên—

- Giúp sao? Ta không cần biết Alex đối với các ngươi có là loại thần thánh gì chăng nữa, nhưng nó đã là thú khế ước của ta. Vấn đề của nó chính là trách nhiệm của ta, vẫn chưa đến lượt các ngươi tự ý quyết định. Nếu các ngươi thật sự muốn giúp thì còn nhiều cách khác đấy. Ví dụ như là, bình tĩnh ở lại đây và đừng gây rắc rối.

Cô lia mắt nhìn xuống chiếc túi thơm treo bên hông của người con gái, và cô cố tình để cho bọn họ ai cũng có thể nhận thấy thứ cô đang nhìn là gì. Đám người sói giống như là bị chọc trúng tim đen mà đều trở nên á khẩu và xấu hổ.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện