The Vampire Princess [Np, Nữ Công, H]

Chương 129


trước sau


Mia chỉ là một công chúa trên danh nghĩa, nhưng xét về bản chất thì cô đã là vị quân chủ đứng đầu tối cao của cả một chủng tộc vampire rồi.

Thế nhưng, sự thực là, cô vẫn còn chưa tốt nghiệp.

Mia Feralaviere vẫn còn là một học sinh lớp 2A khối 3 của Học viện Rosalie.

Là một bậc quân vương lãnh đạo cả một đất nước, nhưng lại chưa tốt nghiệp khỏi ghế nhà trường, điều đó đối với Mia chính là cần bao nhiêu nhục nhã thì liền có bấy nhiêu nhục nhã.

Với quy chế thi lên cấp chỉ diễn ra một lần mỗi năm của kỳ thi Promouvior, đối với một người xui xẻo gặp phải đủ các thể loại tình huống khiến cho việc đi học chuyên cần đã bị gián đoạn ở năm thứ ba học tại Rosalie và dừng lại ở cấp 8 của kỳ thi như Mia (cũng nhờ cô đã không bỏ qua đợt thi nào ngay sau khi hồi phục lại từ sự teo nhỏ), thì cô sẽ phải mất thêm 4 năm nữa để có thể ra trường.

Mia đã lên kế hoạch cử hành lễ đăng quang vào năm sau, và với lòng tự tôn của cô trong lĩnh vực học thuật đó giờ, cô tuyệt đối không cho phép mình trở thành một Nữ hoàng mà không có lấy một tấm bằng tốt nghiệp.

Do đó, cô đã sử dụng quyền lực của mình để lấy sự đặc cách từ hiệu trưởng. Thay vì phải đợi tới thời điểm diễn ra kỳ thi mỗi năm, cô sẽ được hoàn thành tất cả các bài thi còn lại chỉ trong vòng một tháng. Những lúc như thế này, Mia không khỏi cảm tạ bản thân vì là một người có quyền có thế, con ông cháu cha hàng thật giá thật. Quá là tuyệt vời rồi.

Có điều, trước cả khi bàn tới quyền lực của công chúa, thì bản thân hiệu trưởng Mary cũng không phải là một người cứng nhắc, huống chi bà còn là "dì nuôi" của cô, dĩ nhiên là bà hiểu rằng Mia còn rất nhiều thứ lớn lao khác cần phải làm và con bé đã chẳng còn cơ hội để tận hưởng quãng đời thanh xuân vườn trường thêm được bao lâu nữa. Trong mắt vị trưởng bối, Mia suy cho cùng vẫn chỉ là một cô bé, tuổi 28 của cô vẫn còn quá nhỏ để gánh vác những trọng trách mà các thế hệ trước mới cần phải tiếp nhận chỉ khi họ đã qua 100.

Còn có thể trách gì khác ngoài thời cuộc đâu chứ.

.

.

.

Lớp 2A khối 3 sau bốn năm đã được lấp đầy bởi một hỗn hợp những gương mặt nhiều mới ít cũ. Lần xuất hiện trở lại này của Mia cũng không giống với ngày xưa khi mà giờ đây đã có vài người đã biết được thân phận của cô, và vì cô cũng không còn dở hơi đi cải trang cho vui nhà vui cửa nữa. Bên cạnh đó, khác với lúc trước, đây là lớp ban đêm, nên không khí phòng học trông cũng có chút gì đó u tối và lạnh lẽo hơn khi ngoài cửa sổ là một màn đêm đen thay vì là ánh sáng mặt trời.

Nhiều năm trôi qua như vậy, duy chỉ có một khung cảnh vẫn không thay đổi: Chiếc bàn đôi chỉ một người ngồi ở góc lớp, xung quanh người chàng trai nọ lại toả ra một lớp khí tức xa cách, trên gương mặt than lạnh lùng như có ghi một câu "Không phận sự chớ làm phiền".

Và Mia cũng không ngại ngần gì trước ánh mắt tò mò của hàng chục người xung quanh đang chĩa vào mình mà bước thẳng một mạch xuống dưới chiếc bàn trong góc đó một cách đầy tự tin.

- Chào cậu, bạn cùng bàn!

Người con trai có mái tóc màu tím than á khẩu, hai con mắt trợn tròn như sắp rớt ra tới nơi, bờ môi run rẩy trong sự phân vân không biết là mình có nên thốt ra tiếng nào hay không.

Đối diện vẻ mặt bàng hoàng và kinh hãi của chàng trai, thiếu nữ chỉ đưa ngón trỏ lên trước môi và tinh nghịch nháy mắt một cái.

- Thời gian tới, rất mong được cậu chiếu cố!

Đoạn ký ức của 12 năm về trước như sống dậy trong đầu của Josh Danville rõ hơn bao giờ hết.
3

Hắn nên làm gì với cô nàng này đây, khi trông cô rõ là đang sắp sửa bày ra trò mèo gì mới nữa rồi.

Mia rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Josh và lấy ra khỏi cặp táp một quyển vở và một cây bút đặt lên bàn. Cô lật vở ra, sau đó cầm bút gõ gõ lên trang giấy trống, thành công thu hút sự chú ý của hắn.

Josh nhìn thấy cô bắt đầu viết viết cái gì đó.

[Không được gọi "công chúa điện hạ".]

[Không được xưng hô trang trọng.]

[Không được tỏ thái độ cung kính.]

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Xem nhau như bạn học bình thường.]

[Nói thực thì, Josh hồi trước rất dễ thương. Muốn gặp lại.]

Josh nhìn xuống nụ cười hề hề của Mia bằng một ánh mắt "không thể tin nổi".

Hắn cũng cầm bút lên và viết xuống chỗ trống ngay bên dưới dòng chữ của cô.

[Tại sao vậy ạ...?]

Mia viết đáp lại sau khi đã gạch đè lên chữ "ạ" của hắn:

[Tôi được đặc cách cho tốt nghiệp trong tháng này. Sắp không còn được làm học sinh, nên muốn tạo một chút kỉ niệm cuối.]

[Cậu hết năm nay cũng sẽ được tốt nghiệp rồi. Không muốn cùng tôi trải qua tình yêu thanh xuân vườn trường sao?]

Josh đọc xong dòng chữ đó của cô liền buông bút, mặt chống cằm ngoảnh ra ngoài cửa sổ, cứ vậy mà không đáp lại câu nào hết.

Hắn cố tình không đáp, nhưng cái vành tai đang nổi lên một tầng ửng đỏ đã bán đứng hắn, thay hắn nói lên tất cả rồi.

Mia cười "phì" một tiếng.

[Cái đồ tsundere. Đáng yêu~]

Và thế là, cả hai bắt đầu chuỗi ngày "thanh xuân" của họ như thế, hệt như những người trẻ tuổi thơ ngây không biết gì về sự đời, chỉ có lo ăn với học với chơi, nào phải là lãnh tụ của một đất nước mỗi ngày đều đau đầu trong những quyết định, nào phải là tướng lĩnh của một đội quân dìm mình dưới tầng tầng lớp lớp áp lực đâu.

Mặc dù bản thân cảm thấy mỗi ngày đều ngượng mồm chết đi được khi bị người nào đó bắt phải cư xử suồng sã như thời trẻ trâu, nhưng khi Josh thấy thiếu nữ có thể mỗi ngày đều cười rạng rỡ như vậy, trong lòng hắn nghĩ cũng xứng đáng.

Đúng như cô ấy nói, những khoảnh khắc này sắp sửa chẳng còn đó để mà tận hưởng nữa. Một kẻ đã sống qua gần năm thế kỉ như hắn luôn cảm thấy khái niệm thời gian là một thứ gì đó vô nghĩa, nhất là khi hắn thực sự đã trải qua những tháng ngày vô nghĩa dài dẵng đó đến độ bào rút hết tinh thần, nhưng lúc này đây lại đang trân trọng từng giây từng phút một như thể chúng là những bảo vật vô giá.

Mỗi một giây một phút ở bên cạnh người này đều là trân bảo mà hắn sẽ dành hết cả phần đời mình để nâng niu và tham luyến.

Hắn ngẩng mặt lên nhìn cô gái đang ngồi ở chiếc ghế đối diện bên kia bàn, mắt chăm chú dán vào đống sách tài liệu, tay không ngừng ghi ghi viết viết lên tập luận văn của mình với tốc độ tên bắn.

Hắn thì ngược lại, cho dù có cố gắng bắt chước dáng vẻ học thức của cô như thế nào, thì hắn vẫn không thể nuốt nổi mớ chữ ở trong sách. Hắn có thể thông qua mọi bài thi ma thuật thực hành một cách dễ dàng, thế nhưng bài thi lý thuyết lúc nào cũng là một nỗi ám ảnh đối với hắn. Hắn mà cứ thảm hại như thế này thì sẽ làm nhơ nhuốc đến danh dự của cô mất.

- Josh, cậu thấy bài có chỗ nào khó hiểu à?

Mia cũng cố gắng bỏ qua cặp mắt nóng rực của ai kia đang nhìn thẳng vào mình từ nãy đến giờ rồi, nhưng cô cũng không có nhiều kiên nhẫn đến thế để mà giữ im lặng lâu hơn được nữa.

Josh giật bắn người khi cô tự dưng lại ngừng việc của mình và hỏi tới hắn, nhất thời cả người đều đổ mồ hôi lạnh, và mắt lập tức dán lại vào trong những trang sách mà hắn chẳng thể đọc hiểu.

- K-Không có gì...! C-Cậu... cứ làm tiếp chuyện của mình đi...!

Hắn chỉ nghe được một tiếng thở dài của đối phương.

Sau đó, là tiếng kéo ghế, rồi là tiếng bước chân, càng lúc càng tiến tới gần chỗ hắn.

Cô ngồi xuống chiếc ghế ở bên tay phải hắn.

- Thế là không được rồi. Chúng ta vào thư viện là để cùng nhau học bài, nhưng nếu như một trong hai không thể học thì chẳng phải sẽ làm mất đi mục đích của việc này sao? Nào, cậu không hiểu chỗ này à?

Cô để ý thấy trên trang sách mà hắn đang mở có một đoạn văn được đánh dấu bằng đường gạch chân, kèm theo tận mấy dấu chấm hỏi ở cuối dòng.

Josh chỉ có thể gật gật đầu thừa nhận, trên nét mặt là một nỗi tự ti khó giấu, tựa như một đứa trẻ sợ hãi bị kẻ khác chê cười.

Nhưng thiếu nữ lại trao cho hắn một nụ cười trấn an. Cô như thể muốn nói với hắn là không việc gì phải xấu hổ hết.

- Ai cũng có điểm mạnh và điểm yếu, không ai là hoàn hảo cả. Sở dĩ chúng ta luôn miệng khen một ai đó là hoàn hảo cũng chỉ vì ta yêu tất cả những ưu điểm và nhược điểm của họ mà thôi. Những thứ chúng ta yêu đã làm nên sự hoàn hảo đó. Đối với tôi, cậu đã là hoàn hảo rồi.

Hắn không biết phải đáp lại cô thế nào khi trong miệng hắn giống như ăn phải đường mà xuất hiện một sự ngọt ngào không thể tả, còn trong lòng hắn thì xao xuyến như trải qua cảm giác rơi vào lưới tình một lần nữa vậy. Hắn nghĩ nhịp tim của hắn lúc này cũng đã bị cô nghe được mất rồi.

Hắn cúi gầm mặt, miệng lí nhí đáp với một gương mặt đỏ bừng.

- Đối với tôi... cậu cũng... rất hoàn hảo...

- Aa...

Bỗng nghe thấy cô lại nhả ra một tiếng than thở, Josh liền ngẩng lên và nhìn sang cô, cặp mắt tím thạch anh bối rối tự hỏi rằng liệu bản thân đã nói ra lời gì không nên rồi hay sao.

- Josh, cậu mà cứ như thế này thì đừng có trách tôi ra tay đó.

- Ra tay...? Ý cậu là sao...?

Mia rướn người, ghé môi lại kề bên tai hắn và thì thầm:

- Là... muốn này nọ lọ chai với cậu ngay tại đây đó~

- S- Sao lại có thể...!!!

Nửa tức giận nửa xấu hổ, Josh vô thức chộp lấy hai bả vai cô mà đẩy ra, vẻ mặt hốt hoảng hoài nghi nhân sinh. Mia nghĩ rằng hẳn là giây phút đó trong đầu Josh đang ngẫm lại là mình rốt cuộc yêu cái con nhỏ biến thái này ở điểm nào rồi. Cô nén lại cơn buồn cười và chặn ngón trỏ mình lên môi hắn.

- Suỵt...! Không được làm ồn trong thư viện đâu. Được rồi, không ghẹo cậu nữa, giờ học nghiêm túc nè. Nhanh chóng giúp cậu hiểu bài rồi tôi dẫn cậu đi hẹn hò, nhé?

- ...

Tưởng rằng tiếp theo đó hắn sẽ háo hức ra mặt, ấy nhưng trái lại với mường tượng của Mia, phản ứng của hắn trông có chút... lạ. Cô ra chiều đăm chiêu ngẫm nghĩ một hồi, sau đó như phát hiện ra được điều gì mà hai con mắt trợn tròn lên, giọng điệu nghi ngờ:

- Vẻ mặt này... Đừng nói với tôi là cậu muốn—

- Kh- Không có! Không phải như cậu nghĩ đâu...! H- Hiểu lầm thôi...!

Josh lập tức chối đây đẩy trong sự hoảng loạn mà không nhận ra rằng, hắn càng cố giấu đầu thì chỉ càng lộ đuôi mà thôi. Mia nhoẻn miệng cười khoái trá:

- Hình như tôi còn chưa kịp nói gì mà nhỉ? Sao cậu biết được tôi đang nghĩ gì mà đã chối đây đẩy rồi? Chà, xem ra có người mắc tật giật mình thì phải~

Mia nheo mắt trêu ngươi trước một Josh vì bị bắt thóp nên cứng họng không cãi được gì, mặt cắm hết xuống đất, đỏ lựng như cà chua chín.

- Dù tôi cũng rất thích tình huống vụng trộm trong thư viện như vậy, thế nhưng việc nào ra việc đó, cậu cần học bài. Chỉ khi nào cậu hiểu được vấn đề này, thì tôi mới thưởng cho cậu. Thấy thế nào?

- ... Ừm.

- Ngoan.

Cô đưa tay lên xoa đầu hắn, mắt híp môi mỉm. Mặt hắn chỉ càng đỏ hơn sau đó, nhưng nếu như giờ hắn không bắt đầu tập trung học bài thì hắn sẽ gặp rắc rối với cô mất.


Mia vẫn luôn là một học sinh ưu tú, và cái cách mà cô truyền đạt nội dung cho người khác cũng tuyệt vời như vậy. Những gì được viết trong sách đều sử dụng từ ngữ và câu cú phức tạp, nếu như không muốn nói là cao siêu, rất nặng về học thuật, nhưng sau khi qua miệng của cô xong thì lại khiến hắn cảm thấy dễ hiểu vô cùng. Chính là những lúc như thế này đã gợi nhắc cho hắn rằng cô đáng nể ra sao.

Hai tiếng trôi qua, Mia đã hoàn tất đọc qua xong bài tóm lược mà cô đã yêu cầu Josh viết lại dựa theo những gì cô đã giảng. Hắn nhìn cô với một vẻ mặt chờ mong bồn chồn như một học sinh nhỏ ngồi đợi gia sư mình chấm bài, không biết liệu bài viết của hắn có đạt tiêu chuẩn của cô hay không.

- ...

- ... Tôi đã hiểu sai cái gì à...?

Sự im lặng của Mia làm cho hắn không khỏi cảm thấy lo lắng, cho đến khi cô quay ngoắt sang và nhe răng cười.

- Cậu nắm được bài rồi đó! Giỏi ghê~

- T-Tôi... có giỏi gì đâu chứ...!

Bất ngờ bởi lời khen đột ngột, hắn cũng quay ngoắt đi, tay nắm thành đấm che khuất hết nửa mặt, nhưng ngay cả thế thì cũng chẳng giúp hắn giấu được những vệt hồng đã lan rộng trên gò má cho đến tận mang tai.

Tranh thủ sơ hở, thiếu nữ rướn người lên và hôn trộm lên má hắn một cái, sau đó ở bên tai hắn mà nói nhỏ:

- Bởi vì Joshie đã học rất ngoan và rất giỏi, nên cậu xứng đáng được khen thưởng...

Josh chỉ biết nhắm chặt mắt lại để ngăn cơn rùng mình ập đến, và chửi thầm trong đầu.

Chết tiệt... Cô ấy không thể cứ liên tục khiêu khích mình như vậy được chứ...!

.

.

.

- Ưm... A...!

- Suỵt... Cậu mà kêu lớn vậy, kẻo chừng có người nghe thấy đó...?

- T-Tại ai chứ...! Chẳng phải cậu mới là người— A...! Lôi tôi ra đây để— Ư...!

- Cậu nói gì vậy...? Nếu đã gọi là "phần thưởng", thì nó phải thật đặc biệt chứ?

Josh đến cạn lời với cô nàng này. Ừ thì, cũng chẳng phải cả hai đều lạ lẫm với chuyện thân mật thể xác này khi đến nay cũng phải là năm thứ 4 thứ 5 gì đó bọn họ gọi nhau là người yêu rồi, và hắn thì qua thời gian cũng đã trở nên bạo gan hơn trong chuyện đó.

Thế nhưng!!!

Làm chuyện đó ở ngay đồi cây đại thụ giữa khuôn viên trường này, nơi mà hắn và cô thường đến để nghỉ trưa hồi lâu trước đây một cách cực-kì-trong-sáng, thì lại là một vấn đề khác!!!

- Đang nghĩ gì đó, hửm...?

cúi người, áp sát lên lưng hắn từ phía sau, một lần nữa lại thì thầm vào tai hắn một cách đầy ái muội. Hắn chống hai tay lên thân cây và uốn lưng đẩy hông ra sau, cùng với phần hạ thân của thiếu nữ tiếp xúc không chừa kẽ hở. Đừng hiểu lầm hắn...! Cái tư thế này... cũng chỉ là do cô ấy khiến hắn thôi!

- Tôi... Tôi xin cậu đấy... Đừng là nơi này... có được không...?

Hắn quay đầu lại và nhìn cô với một vẻ mặt cầu xin năn nỉ trông đến là mủi lòng.

Lí do tại sao hắn cứ cố gắng ngăn cô lại là vì... nếu như chuyện này thật sự xảy ra...

... thì mình sẽ không thể nhìn nơi này bằng một cặp mắt bình thường được nữa...!!!!

Một xúc cảm ướt át và ấm nóng bỗng ập đến và len lỏi vào chiếc tai đỏ bừng của hắn. Tiếng mút liếm xì xụp dội thẳng vào trong màng nhĩ khiến hắn đón nhận một trận rùng mình truyền khắp từ sau gáy xuống dưới eo, hắn không khỏi vặn vẹo theo phản xạ, cũng như cảm nhận được ở những nơi nào đó trên người đã bắt đầu căng trướng lên một cách khó chịu.

- Joshie à...~

Hai vai hắn giật nảy lên khi người áp phía sau lưng dùng một chất giọng ngọt như mật ong ấy để thổi vào tai cái tên của hắn.

- Cậu...

Hắn căng thẳng nuốt nước bọt, chờ đợi cô nói nốt vế còn lại.

- ... cứng rồi phải không?

- !!!

- Thành thật cho tôi đi nào... Cậu... thích tình huống này chết đi được, đúng chứ?

Cả người hắn nóng bừng hừng hực trong một nỗi xấu hổ... Không. Ngay cả hắn cũng chẳng còn dám chắc rằng thứ hắn đang cảm nhận được là xấu hổ, hay là hưng phấn tột cùng nữa.

Sau một lúc nhắm chặt mắt như thể hắn đã có một trận giằng co trong tư tưởng, hắn bỗng nghiến răng, từ trong cổ họng bật thốt vài tiếng gầm gừ không cam tâm. Hắn liếc đôi mắt màu tím than ma mị của mình ra đằng sau, khoé môi cong lên tạo thành một nụ cười khẩy châm biếm.

- Ha... Thế thì đã sao? Để tôi xem cậu có thể làm gì tôi. Quý. Cô. Lắm. Chiêu. Thân. Mến...!

Cô sững sờ trước sự thay đổi thái độ đột ngột này của chàng trai mà hết tròn xoe mắt không hề chớp rồi lại thành chớp chớp mắt liên hồi.

- Chà...

Cô bật ra một tiếng cảm thán.

- Dáng vẻ côn đồ này... Quả nhiên rất hợp với cậu đó. Hoài niệm ghê~

Cô kìm kẹp lấy hắn hệt như một vật săn không hề có ý định để cho con mồi của nó trốn thoát. Cô vòng tay xuống đỡ lồng ngực hắn, bàn tay vươn qua hẳn vai trái hắn mà neo lại, kéo lưng hắn dán càng sát vào ngực cô. Tay còn lại cô cởi bỏ ra chiếc đai thắt lưng của hắn, sau đó đến dây khoá quần cũng được kéo xuống một cách chậm rãi.

Tiếng đai lưng kim loại lích kích cùng tiếng dây khoá quần rột roẹt vang lên không khỏi kích thích cho máu hắn sục sôi. Chỉ với những âm thanh này... mà hắn đã thấy đầu mình choáng váng, hít thở cũng bắt đầu không thông nữa rồi.

- Sao vậy? Mới có mấy tiếng động từ lưng quần cậu bị cởi ra thôi mà cũng đã đủ làm cậu phát rồ lên rồi ư? Joshie... dâm quá nha~

- Krgh...!

Mia lập tức bắt thóp được hắn mà giở giọng trêu ghẹo đầy thích thú, tay vẫn không quên tụt quần hắn xuống, phơi bày cặp đào tròn chắc nịch của một kiếm sĩ kỳ cựu ra ngoài không khí, thoắt ẩn thoắt hiện ở phía dưới khe mông là một mảng thịt hồng sẫm, ngay bên trên còn có một cái lỗ nhỏ hơi lõm vào đang co bóp từng nhịp một, giống như đang thèm được nuốt vào một dị vật nào đó vậy.

Giữa tiếng tặc lưỡi ghét bỏ hoà cùng nhịp thở dốc gấp gáp của chính mình, một Josh đã hạ quyết tâm chơi theo luật của Mia dường như đã biến mình thành một người khác... à không. Có chăng thì đây cũng chỉ là một bản ngã khác vốn vẫn luôn tồn tại bên trong hắn mà thôi. Hắn ngoái cổ lại, tay trái hắn bất ngờ nắm lấy sau ót thiếu nữ mà ghì xuống, mạnh bạo kéo cô vào một chiếc hôn nồng cháy.

- Ưm... pwhah...! Còn cậu... sao còn chưa chịu đút vào đi...? Tôi sẽ không cười nếu như cậu ra sớm đâu, hê...

Trước ánh mắt khiêu khích và điệu cười nhếch mép đểu cáng của hắn, cô thấy cả người mình đều run lên trong một loại cảm xúc rạo rực khó tả. Cổ họng cô nhấp nhô mấy lần liền, có hơi chút khô khốc rồi.

Đây chẳng phải đích thị là Josh mà cô biết mười năm về trước sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng là... không nhịn nổi được nữa mà.

- Hừ...!

"Ba!" một tiếng, cây gậy thịt của cô đã chọc thẳng một đường lút cán vào bên trong cái hang thịt mềm của hắn, da thịt song phương va chạm phát ra âm thanh rõ là to.

- Urgh...!! A— Ahngh...!

Hắn chỉ kịp gằn ra một tiếng đứt quãng trước khi nhận ra sức lực ở hai chân giống như đã bị cú giã ban nãy giã bay đi đâu mất.

- Này này... Đừng có siết khít đến vậy chứ...? Argh...! Cậu... sợ mình chưa thể hiện đủ cho tôi thấy cậu đang nứng đến nhường nào hả?

Mia thở hắt ra một hơi, vầng trán nhiễu mồ hôi nhíu lại vì hắn bọc lấy phân thân của cô quá chặt. Cô giữ lấy hai bên hông hắn để cố định, tránh cho hắn do mất sức mà xụi xuống.

- Haha... Ah...! Đừng có đổ hết lỗi lên đầu tôi thế... Còn không phải do ai đó bỏ bê tôi không thèm động tới, khiến cái lỗ khít này quên mất cả hình thù của cô ta hay sao?

- Không đến nỗi thế chứ...? Chậc, thôi thì, để bù lỗi thì tôi nên giúp cậu nhớ lại nó đi vậy... Nhé!!

- A—Ah! Ahh!! Ahh...!!!

Vật to nóng của cô xông tới từng cú một như nhịp điệu của cái chày giã, ở bên trong vách thịt mềm của hắn mà xâm chiếm, mà chèn ép một mảng thật lớn, như có thể tách đôi hắn ra làm hai.

- Như. Thế. Này...! Cho hỏi... không biết cậu đã nhớ lại được chưa nhỉ...? Nhanh nhanh nhớ lại đi... vì nếu không... cậu sẽ quên mất cách nuốt lấy tôi cho đúng mà gục ngã đó...!

Hắn tự nhận thức được hắn khít đến thế nào, cũng như nhận thức được rằng hắn đã nhớ và mong đợi cô xâm phạm cơ thể hắn nhiều đến nhường nào. Hắn bám vào thân cây bằng cả chiều dài cánh tay của mình trong lúc móng tay của hắn không nhịn được mà cào lên bề mặt gỗ sần sùi mỗi một lần cô thúc vào nơi sâu nhất có thể chạm tới bên trong hắn.

- A—Ah! Hnng! Furffgh...! Ha...ah...!

- Trông cậu kìa... Chẳng khác gì một con mèo... Một con mèo đang mài móng vuốt của nó vào cột cào móng... Một con mèo... đang động đực mà vểnh cái mông lên, sẵn sàng để giao phối vậy...

Chàng kỵ sĩ bóng đêm chẳng thể thốt nổi lên lời trừ bỏ liên tục kêu rên những thanh âm mềm mại không có nghĩa nhưng lại làm bỏng tai người nghe vô cùng.

- Hừm... Đáng lo thật. Cái lỗ này của cậu tham lam như vậy, thực ra cậu chỉ cần một cây hàng bất kì nào đó để lấp đầy cậu mà không cần biết đó là ai có đúng không? Là ai cũng được, không cần phải là tôi—

- Phải là cậu...!! Tôi chỉ muốn của cậu...!! Lỗ của tôi là để cho cậu độc quyền mà...!!!

Hắn lập tức phản bác, gương mặt có chút nhếch nhác lúc này lại hiện rõ vẻ uỷ khuất vì bị trách oan. Cô chỉ cố tình ghẹo hắn chút thôi, nhưng phản ứng của hắn lúc nào cũng thật lòng thật dạ, thẳng như ruột ngựa như vậy, không khỏi làm cho cô cảm thấy...

Mẹ nó, nứng vãi...

- Hnng— Ahhh...!!!

Hắn rên lớn một tiếng vì luật động ra vào hắn bỗng tăng tốc bất chợt. Cặp mắt thạch anh đẫm nước trợn ngược cùng nước bọt nhiễu ra không kiểm soát như thể thân chủ đang nghiệm qua một cơn phê thuốc. Mông của hắn tê rần rần lên vì những đòn giã tàn bạo, nhưng điều đó cũng chỉ làm cho hắn cảm thấy bụng dưới của mình càng căng trướng và ứ đầy hơn thôi. Hàm răng của cô cọ lên mảng da đằng sau gáy hắn trước khi cô cắn nhẹ vào đó, cũng là lúc mà hắn kinh hoàng nhận ra dương vật của hắn cũng đã nằm gọn trong lòng bàn tay của cô và đang được sục vuốt bằng một nhịp độ tương đương với sự thọc rút ở nơi cả hai đang gắt gao kết nối.

- K-Không...! Đừng— Ah... Hnngg...! Đừng mà...!

Hắn không muốn lên đỉnh sớm như thế này. Hắn không muốn cuộc vui với cô kết thúc trong phút chốc chỉ vì hắn sắp sửa không kìm lại ham muốn phóng thích được nữa.

Nhưng cô không dừng lại, mặc cho lời cầu xin trong tiếng rên nấc đáng thương của hắn.

Bởi lẽ cô biết trong đầu hắn đang nghĩ gì. Ôi, Joshie tội nghiệp của cô, lúc nào cũng có những nỗi lo toan đáng yêu như thế đấy.

- Thoải mái đi Josh... Cho dù cậu có ra bao nhiêu lần... thì tôi cũng sẽ không dừng lại đâu... Chúng ta sẽ làm tình cho tới khi cậu thoả mãn thì thôi, nhé?

Cô gặm cắn và liếm láp gáy hắn, tay không ngừng vuốt ve trụ thịt bóng nhẫy của hắn, hông cũng không ngừng thúc đẩy ra vào vách động ấm áp của hắn. Cô khiến hắn mê mẩn, khiến hắn đánh rơi mất lý trí và phát rồ lên trong khoái cảm nhục dục không lối thoát.

Nam căn trong lòng bàn tay cô trong một thoáng chốc chợt co giật mãnh liệt. Thiếu nữ cũng không nén lại được tiếng rên rỉ vì bị hắn siết chặt lấy, vách tường thịt co bóp điên cuồng như muốn rút cạn những gì còn lại bên trong cô vậy. Chất lỏng màu trắng đục phun ra từ niệu đạo hắn và bắn thẳng lên gốc cây, màu nâu sẫm của gỗ tương phản càng làm cho vết tinh dịch hiện lên rõ mồn một dưới mắt thường.

- Ui... Cậu nên cầu cho cái cây này mau chóng hút hết dinh dưỡng của cậu trước khi có ai đó đi tới đây và phát hiện ra vết tích dâm đãng cậu đã để lại đi.

Với cái đầu bị khuấy loạn như một mớ bòng bong, hắn nghe lời cô trêu mà chữ được chữ mất, nội mỗi tiếng thở hồng hộc của hắn cũng đã đủ át hết giọng cô đi rồi.

Thiếu nữ phì cười trước bộ dạng rũ rượi của hắn, sau đó trở người hắn lại, để hắn đối mặt trực diện với cô. Người kỵ sĩ ngơ ngẩn ngước lên nhìn cô, trong mắt là một màng sương phủ kín cùng một sự đờ đẫn như vẫn còn đang bay bổng ở đâu trên chín tầng mây. Cô đá chiếc quần đã tụt hẳn của hắn ra một bên, rồi xách một chân hắn lên và để nó gác qua cánh tay mình. Hắn bị mở rộng hết mức, phần thân dưới không còn được che chắn mà lồ lộ, không thừa không thiếu một thứ gì. Cô cúi xuống hôn môi hắn, sau cùng vươn đầu lưỡi liếm qua khoé môi chàng ta một cái.

- Chàng báo đen của tôi... Muốn thêm hiệp nữa chứ?

Dòng chất lỏng đặc quánh ứa ra ở quanh lỗ sau từ từ chảy xuống đùi trong của hắn, ướt át và nhễ nhại.

Hắn đưa cánh tay choàng lên cổ cô.

- ... Tới bến đi, mấy hiệp tôi cũng chơi tất...!

.

.

.

Josh ôm mặt khóc thút thít trong nỗi thương tâm vì "thánh địa" trong lòng hắn đã bị vấy bẩn. Hắn ngàn vạn lần có lỗi với bản thân của mười năm trước, dù có muốn tạ tội như thế nào cũng không thể, vì giờ đây tất cả những gì còn tồn đọng bên trong đầu hắn là cảnh tượng hắn cùng cô mây mưa ở nơi này suốt cả một buổi trời, từ phút chạng vạng đến tận hửng đông. Còn Mia thì chỉ có thể ngồi kế hắn mà vỗ vỗ lưng hắn an ủi, nhưng đồng thời lại quay mặt đi và bụm miệng nén cười trong khổ sở.





A/N: 6/7/23, 3h19

Tui theo đạo. Đạo tàn bụ ????????????



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện