The Vampire Princess [Np, Nữ Công, H]

Chương 63


trước sau


A/N: H như yêu cầu đây hỡi mấy sắc nữ :> Nhưng phong cách của tui là #pornwithfeels nên là, sẽ có rất nhiều sự sướt mướt tồn tại trong một chap sướt mướt cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen này đấy. (chả là tui đọc fanfic trên ao3 và nhiễm mẹ nó cái văn angst của các chế tây rồi)

Và đây cũng là lần đầu tiên chúng ta sẽ được du lịch vào trong nội tâm của Josh-cách-ly, nhân vật nam trong dàn hậu cung của Mia vốn được Yami xây cho hình tượng là một bad boy cun ngầu và trẻ trâu. Nhưng đó là chuyện của năm 2015, và giờ là 2020 rồi, Yami sẽ không đối xử bạc đãi với hắn nữa :>

Tui để ý một thứ là, hiện tại khi viết H tui lại có xu hướng kể bằng góc nhìn của nhân vật nam hơn là nữ chính (như trước đây), vì như vậy nó cứ bị kích thích vãi lòn thế nào ý :))))

Và vẫn như thường lệ, tui tặng mọi người quả earporn này để nghe trong đoạn H nhé :)

****



Lúc tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy có một trận đau đầu và ở sau gáy vẫn còn dư âm ê ẩm để lại, chứng tỏ vừa rồi hắn đã bị đánh ngất. Lưng của hắn, ngược lại, lại rất thoải mái. Hắn đang nằm trên một chiếc giường êm ái. Căn phòng không bật đèn, chỉ mượn ánh trăng rọi qua cửa kính để chiếu sáng một cách mờ mờ ảo ảo.

Không khí mát mẻ và trong lành, không có vấn đề gì cả.

Có vấn đề ở đây là hắn.

Thân nhiệt của hắn nóng hừng hực, nhịp tim đập nhanh, và nửa thân dưới của hắn cảm giác vô cùng bức bối. Lớp quần áo trên người hắn tựa như xiềng xích trói buộc, khiến cho hắn chỉ muốn ngay lập tức cởi bỏ tất cả với hi vọng muốn được giải thoát ra khỏi bức bối này.

Một phút sau, Josh đã không còn giữ được nhiều chút tỉnh táo. Hắn thấy trong người lâng lâng mơ hồ, cặp mắt đờ đẫn nhìn trân trân về phía trước. Không suy nghĩ được gì cả, ngoại trừ muốn cho tay xuống địa phận ở dưới kia và giải toả nó.

Josh ít khi tự thoả mãn, đến nỗi hắn dường như đã quên mất nên làm thế nào. Chỉ là, bản năng sẽ luôn ở bên trong mỗi chủng sinh vật, và hắn cũng không ngoại lệ. Nhưng hắn giờ đã là cận vệ của điện hạ, hắn sao có thể làm ra loại chuyện bất kính thế này được? Nghĩ thế, Josh liền quả quyết nhịn xuống dục vọng và nằm đó bất di bất dịch, vì mọi cử động dù là nhỏ nhất cũng có thể khiến cho hắn nhận vào cảm giác kì quái.

4 phút.

Nhịp thở của Josh càng lúc càng khó khăn, và nóng. Nóng. Cực kì nóng. Josh nhớ lại lúc còn trong buổi tiệc và đã ngây thơ nhận lấy ly rượu của ả hắc yêu tinh kia mà sống lưng không thể không rùng mình. Chơi hẳn cả loại thuốc nặng đô như thế này, không biết chừng ả ta còn tưởng tượng ra viễn cảnh ả và hắn lăn giường thâu đêm suốt sáng rồi thử luôn 101 các loại tư thế khác nhau luôn ấy chứ. Phụ nữ quả nhiên thật đáng sợ.

Bây giờ, hắn nên làm gì mới phải đạo đây. Căn phòng này có lẽ là một cái phòng ngẫu nhiên nào đó trong cung điện mà từ rất lâu đã không có vết tích của sự sống, nhưng hẳn là đã được quét dọn mới đây thôi. Cũng phải, kể từ bây giờ Mia sẽ chuyển đến sống ở nơi này, thế nên toàn bộ tuỳ tùng đều phải đảm bảo rằng sẽ không có một lớp bụi bặm nào được phép tồn tại. Nhắc tới tuỳ tùng mới nhớ, công chúa còn chưa có quản gia, mà hắn thì lại phụ trách việc tuyển quản gia cho cô, nhưng từ đó tới tận bây giờ vẫn là chẳng có ai đủ tiêu chuẩn để hắn duyệt cả. Không hiểu sao, nhưng cứ hễ nhìn thấy đám người ứng tuyển quản gia, hắn lại cảm thấy chướng mắt. Công chúa xứng đáng nhận được sự phục vụ tận tuỵ nhất, mấy tên râu ria kia kẻ nào trông cũng khả nghi, không khả nghi thì cũng là loại non nớt thiếu kinh nghiệm. Hắn từng thề, công chúa mà có mệnh hệ gì, Josh hắn nhất định sẽ xé xác toàn bộ.

Mà kẻ đầu tiên hắn muốn xé xác, không chỉ xé xác bình thường mà còn là xé xác dã man hơn cả tưởng tượng, mỉa mai thay, lại là chính bản thân mình.

Ngay từ đầu, cũng chỉ tại vì hắn đã liên luỵ đến cô. Vì cái sự đần thối và hồn nhiên còn thua cả một con nai con mới lọt lòng ấy đã hại cô phải bận tâm đến hắn.

Người là công chúa thuần huyết, vì cớ gì lại cứ tự mình xông vào chỗ nguy hiểm vậy. Cứ nghĩ đến việc cô vì hiểu hắn thích hoặc không thích chuyện gì mà ra tay cứu giúp, hắn lại nghĩ, thà là bị lừa lên giường với kẻ khác có khi còn tốt hơn. Tốt hơn cái cảm giác dằn vặt hối lỗi vì đã gây ra sơ suất lớn như thế này.

Cô hẳn là đã trở về phòng mình nghỉ ngơi rồi. Chỉ hi vọng cô sẽ không gặp chuyện gì, và sẽ có một giấc ngủ ngon.

Hắn cười khẩy.


Thật thảm hại.


*******************


Josh Danville là một thằng nhóc có rất nhiều câu hỏi.

Từ thuở mới biết nhìn đời, Josh đã được đưa vào khuôn khổ huấn luyện để trở thành cận vệ của hậu duệ hoàng huyết tộc, tuỳ lúc cũng đều sẽ có thể phục vụ ngài ấy. Ngày đó hắn là dạng người rất nghiêm túc, gia tộc hắn dạy cái gì cũng nghe cái đó, tuyệt nhiên không cãi lấy một lời. Và hắn tin đó chính là vận mệnh của mình, là sinh ra để bảo hộ ngài.

Nhưng ngày dần trôi, thoáng chốc hắn lớn lên và tiến vào giai đoạn nổi loạn của mình. Những đứa trẻ lúc bé ngoan ngoãn sẽ có xu hướng trở nên nổi loạn ở tuổi vị thành niên, điều đó vẫn được áp dụng cho loài vampire, ví dụ như Josh. Hắn bắt đầu biết tự đặt ra những câu hỏi chỉ để không có câu trả lời, và hắn không hiểu, vì sao hắn lại phải trải qua tất cả những chuyện này, để rồi giờ đây, hắn chỉ biết ngồi ì ở chiếc bàn học này, nghe mấy lời giảng lèo nhèo của các giảng viên già nhàm chán không thể lọt tai, và cuộc sống vĩnh hằng dần dần trở thành một màu. Mấy đứa con gái sẽ nháo nhào khi trông thấy hắn và liên tục lấp đầy hộc bàn, tủ đồ hắn bằng vô số những thư từ hay là hộp quà (hoặc một món đồ kì dị và gây buồn nôn nào đó), rồi sẽ luôn bám theo hắn mọi lúc mọi nơi, hệt như có bệnh, hệt như biến thái.

Hắn là cận vệ của công chúa thuần huyết cuối cùng, hắn có tự tôn của riêng hắn, hắn đã từng tự hào vì chức trách này. Thế nhưng, lúc này hắn lại cảm thấy mình như chỉ là một con rối mua vui cho kẻ khác. Ánh mắt dõi theo hắn ở khắp nơi. Họ đòi hỏi hắn phải làm thế này, phải làm thế kia. Hắn ghét điều đó.

Cho tới một ngày, hắn bật ra một câu chửi thề đầu tiên trong đời. Và lối sống của hắn cũng đổi ngoặt 180 độ. Giới hạn của hắn, chỉ có đến đây thôi.

Đó là cách mà một Josh Danville hắc ám, một kẻ lập dị, bất cần đời và chống đối xã hội đã ra đời.

Rốt cuộc, vận mệnh của hắn chỉ là một trò đùa. Người kia vẫn không xuất hiện. Và sẽ mãi mãi không.

Sự tồn tại của hắn là một trò đùa.

.

- M-Mình là-là Mia Grifinter. Đây là...lần đầu tiên mình được đi học...nên vẫn còn nhiều điều chưa biết...Ừm...Sau này xin được chiếu cố!

Lúc này, Josh vẫn còn đang gục mặt lên bàn ngủ say sưa. Hắn thật lòng không biết rằng, chính là cô gái có vẻ ngoài dị hợm này sẽ là người một lần nữa lật ngược lại cuộc sống gần như đổ nát này của hắn.

- Bạn ơi, giờ ra chơi rồi đấy! Bạn tính ở lại đây một mình à? Ngủ nhiều không tốt cho sức khoẻ đâu! À mà suốt mấy tiết vừa rồi bạn chỉ toàn lo ngủ, chẳng để tâm học hành, bạn phải thực hiện nghĩa vụ học sinh đi chứ!


Bị đánh thức bởi một giọng nói hoàn toàn xa lạ, Josh tỉnh dậy với tâm trạng buồn bực cực kì. Nhìn sang bên cạnh là một đứa con gái, từ đầu tới chân đều toát ra loại cảm giác tầm thường như viên sỏi bên đường. Hả, cô ta vừa mới nói cái gì vậy? Kẻ tầm thường hôi mùi đất như cô ta mà lại có cái gan dạy bảo hắn đấy sao? Cô ta chính là muốn tìm chết.

Theo lẽ thường, bất cứ ai tới gần hắn đều sẽ lập tức bị hắn tẩn cho bầm dập không vẹn thây. Sự thay đổi gây sốc này của Josh, cũng bởi vì đã hơn nửa thế kỉ trôi qua nên ai cũng đã sớm quen thuộc rồi.

Tuy nhiên, Josh không buồn động tay động chân lên người con nhỏ này.

Đó là một việc mà Josh-cách-ly sẽ tuyệt đối không làm.


Mà hắn cũng chả hiểu sao mình lại thế. Lười biếng? Không hứng thú? Hay mềm lòng? Thôi đi, làm gì có chuyện mà hắn sẽ lại mềm lòng, giống như hắn của trước kia.

- ...Thế thì kệ cô chứ. Tránh ra, tôi còn ngủ.


Xung quanh vọng ra tiếng xì xào bàn tán kèm theo một sự sốc không hề nhẹ. Là ngài Josh, đệ nhất khó ở Josh đó, vậy mà lại không nổi đoá ngay trong giây phút đầu tiên bị làm phiền hay sao? Không xong, vong nhập rồi a!!

- Ấy dà, không được đâu bạn! Như thế là không tốt! Tuổi trẻ là phải năng động, hoạt động tập thể cho nhiều vào! Mau ra ngoài đi!


Này, cô ta là đang muốn kiếm chuyện, hay thật sự là một con ngốc không có thuốc chữa vậy?

Josh đập bàn đứng dậy, từ bỏ giấc ngủ dở dang của mình và vác cặp rời đi, còn không quên để lại cho đứa con gái vô duyên từ nơi xó xỉnh nào đó chui ra kia một cái lườm nguýt đầy thù hằn. Hôm nay là cái ngày gì vậy trời.

Càng khiến cho tâm trạng của hắn tồi tệ hơn là buổi trưa cùng ngày. Khi thấy cô ta đang ngồi chễm chệ trong bàn ăn của bọn hắn.

Ôi lạy hồn, cái con nhỏ đó, không chỉ trở thành bạn cùng bàn của hắn (việc mà vốn dĩ hắn sẽ chẳng bao giờ cho phép nhưng vì một lí do nào đó hắn lại làm lơ cô ta đi), mà lại còn trở thành một phần trong tứ đại gia tộc ư?? David cái thằng nhóc này nghĩ cái gì vậy?? Kyle cái tên trăng hoa này đang nghĩ cái gì vậy?? Cả Evan, người được mệnh danh là một tảng băng cấm dục đó nữa, đang nghĩ cái gì vậy?? Mọi người đang nghĩ cái đ*o gì trong đầu vậy hả?? Điên rồi! Điên hết rồi!

.

Hắn cũng điên rồi.

Vì thế giới này quá đỗi vô vị, nên Josh chọn cách đi ngủ để không phải mở mắt, và dùng đôi tai này chỉ để chìm vào cõi âm nhạc bùng nổ mang thông điệp giận dữ của giới trẻ đối với xã hội mục rữa. Hắn từ chối nhìn thế giới, cũng như hắn từ chối để cho kẻ khác nhìn thấy mình. Hắn vẫn luôn ước giá như có một nơi nào đó, một cõi hư vô không có sự tồn tại của người khác. Hắn sẽ rất vui nếu được sống ở nơi đó, một thân một mình. Chết ở đó cũng mãn nguyện lắm.

Nhưng thật kì lạ, vì lúc này, Josh lại chỉ muốn được bước vào cái thế giới mà hắn chán ghét ấy. Vì nơi đó có một người mà hắn tin rằng mình chả có một chút thiện cảm gì cả. Ngày nào chạm mặt cũng sẽ đấu khẩu rồi cả phồng mang trợn má trừng mắt với nhau. Thứ phiền phức như vậy, vì sao hắn lại kiên nhẫn được với nó, thậm chí còn có phần...thích thú và chờ mong?

Mong muốn được quay trở lại thế giới hắn ghét, vì một kẻ hắn ghét. Cái này đích thị là điên rồi chứ không còn có một tính từ nào khác để miêu tả nữa hết. Cho dù thực chất cô ta có xinh đẹp thì thế nào? Josh không phải là kẻ ham mê sắc đẹp như Kyle, hay như đám con gái phiền phức kia. Hắn tuyệt đối sẽ không thay đổi chính kiến của mình.

.

Ồ, trông kìa, tự dưng mọi thứ sao mà rực rỡ quá thể đáng. Chói, chói đến mức hắn sợ phải nhìn. Người con gái tĩnh lặng tựa lưng trên gốc cây của hắn, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi cong dài tô điểm cho gương mặt như búp bê sứ tuyệt mĩ, cùng với làn tóc đen nhánh thướt tha khẽ lay động trong luồng gió hiu hiu. Khung cảnh ấy sao mà bình thản đến lạ, dường như đó là vùng đất bình yên duy nhất hiện diện trong cái thế giới loạn lạc này.

Khẽ sờ lên trước ngực trái của mình, Josh tưởng như tiếng động trong lồng ngực này đến người khác còn có thể nghe thấy. Tự nhiên hắn thấy mặt mình nóng lên, và tay chân bỗng chốc trở nên lúng túng. Gì vậy nè, cái đ*o gì vậy nè? Đây không giống hắn. Vong nhập, phải rồi, chỉ là vong nhập thôi.

Cơ mà, hắn là một con ma cà rồng quý tộc, lại còn thuộc một trong 4 dòng dõi quý tộc nhất trong những quý tộc. Có vong linh nào dám quấy nhiễu hắn đâu hả?

Khi trông thấy vẻ mặt như chực khóc của đứa con gái ấy, Josh lại bất giác muốn tiến đến và ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé kia. Cái này cũng không giống hắn, hoàn toàn không luôn. Nhưng hắn chỉ có duy mất một ý nghĩ khi đó: hắn muốn bảo vệ cô.

Nhưng rồi, khi cái ý nghĩ đó vừa mới xẹt qua, hắn lại cảm thấy sợ hãi.

Josh Danville được sinh ra với số mệnh trở thành thanh kiếm của hậu duệ cuối cùng của hoàng thất. Mạng của hắn, tự do của hắn đều là của ngài. Vậy mà bây giờ, hắn lại muốn đi bảo vệ một kẻ khác?

Hình ảnh một cậu bé ngoan ngoãn của ngày xưa đột ngột quay trở lại và choán lấy tâm trí hắn. Một cậu bé dành tất cả thời gian của mình ở trên sân tập kiếm, ăn và ngủ ở trong rừng ma hiểm nguy trùng trùng trong một đợt huấn luyện khắc nghiệt, trong mắt lấp lánh hi vọng sẽ được dâng hiến hết mình để phục vụ một chủ tử mình không hề biết danh tính.

"Sau này con sẽ trở thành cận vệ của ngài ấy và bảo hộ ngài thật tốt!"

Đi đâu, ai hỏi gì, hắn cũng đều sẽ trả lời bằng một chất giọng con nít non nớt. Ngày đó ai cũng khen hắn đáng yêu và đầy nghị lực, nhất định về sau sẽ trở thành một chàng hiệp sĩ tận tuỵ vì công chúa.

Và giờ đây, hãy nhìn xem hắn đang làm cái trò khỉ gì này. Hắn, lại đi ôm một cô gái?

Chuyện này là không thể. Không được phép. Tuyệt đối không được. Lý trí của hắn liên tục kêu gào cảnh báo.

Nhưng con tim hắn đã sớm không còn nằm trong quyền điều khiển của lý trí mất rồi.


.

Hắn chợt nhận ra thứ cảm giác kì lạ này là gì, bằng một cách tồi tệ nhất.

Cô gái này, người đã đem lại cho hắn hoang mang khôn tả, chính là chủ tử của hắn. Là người hắn vẫn luôn

chờ đợi ở sâu bên trong tiềm thức, dẫu hắn đã luôn miệng tự nhủ rằng mình đã từ bỏ cái quá khứ đó, cái mục đích sống đó rồi.

Một phần trong hắn cảm thấy nhẹ nhõm, vì hoá ra hắn đã không trao đi thứ cảm giác muốn bảo vệ này cho lầm người. Còn một phần khác hắn thấy không vui, chính là khoảng cách giữa hắn và cô đột nhiên trở nên xa hơn bao giờ hết.

Cô là công chúa, còn hắn chỉ là một tên cận vệ sẽ sẵn sàng chết vì người. Không còn cái ngày nào khi hắn và cô sẽ tha hồ chửi bới nhau bằng những ngôn từ tục tĩu nhất nữa. Cũng không còn cái ngày mà hắn sẽ còn có thể chạm vào cô một cách...thân mật như lần nọ nữa.

Còn có, người mà cô toàn tâm toàn ý quan tâm đến, và sẽ trở thành người chân chính được phép sóng vai bên cạnh cô. Cô đã có người ấy rồi.

Viễn cảnh xinh đẹp ở ngoài ban công mà hắn vừa chứng kiến đó đã khẳng định được điều này.

Có gì đó đau đớn, và phẫn nộ, và thất vọng, và có cảm giác muốn chạy trốn đi, và khóc.

Nỗi đau này còn lớn hơn cả nỗi đau khi hắn nhận ra sự tồn tại vô nghĩa của mình.

Nhưng không sao cả. Vì hắn là cận vệ của công chúa. Hạnh phúc của cô sẽ là mục đích của hắn.

Hắn, đối với cô...

********************

- Grrgh....!

Nhìn xuống lòng bàn tay nhiễu đầy chất lỏng màu trắng đục còn hơi nóng của mình, Josh vô lực ngả lưng lại về phía sau, đập lưng mình vào thành giường, mồ hôi ứa ra trên trán khiến cho mái tóc tím bết lại và dán lên mặt. Trần nhà nhẵn trơn trong mắt hắn lại như biết xoay vòng vòng.

Muốn buồn nôn.

Josh gác tay qua mắt mình, trong tiếng thở dài bật ra từ cổ họng lại không che giấu được sự giận dữ. Giận chính mình. Giận vì sự thảm hại của mình.

Josh mải mê vờn quanh với đống suy nghĩ tiêu cực đó mà không hề để ý, cảnh cửa phòng đã được mở ra từ khi nào, và có một bóng người chậm rãi tiếp cận bên giường hắn.

- Có vẻ như cậu đã đi trước tôi một bước rồi nhỉ.

Josh giật bắn mình và nhìn lên. Vì sao cô lại ở đây?!

- Công chúa...! Thần...thần...!

Hắn hoảng hốt kéo chăn lên đắp qua thân thể loã lồ của mình, gương mặt đỏ lựng ngập tràn ngượng ngùng và kinh hãi.

Hắn đã nghĩ cô ngủ rồi.

- Thần, thần xin lỗi vì đã để ngài thấy dáng vẻ bất kính này của thần! Ừm...thần sẽ chịu mọi hình phạt! Xin ngài hãy cứ nói, kể cả chặt đứt cánh tay phải bẩn thỉu này của thần cũng được—

- Josh.

Cạnh giường chợt lún xuống, và một bàn tay vươn ra, ôm lấy một bên má của hắn, mát lạnh, trái ngược với thân nhiệt nóng hừng hực của hắn. Thật dễ chịu. Cứ như thế này, thật dễ chịu.

- Tôi biết cậu là một người đặt nặng trách nhiệm. Nên nếu như cậu thấy có lỗi với tôi, vậy hãy phụ trách đi. Ý tôi là, chịu trách nhiệm giải quyết hậu quả do sự ngốc nghếch của cậu gây ra.

Nói đoạn, Mia chồm người tới và rúc mặt vào hõm cổ của Josh. Hắn rùng mình, tay trái sạch sẽ vội vàng nắm lấy vai của Mia mà đẩy ra.

- Ngài, ngài đang làm gì...?!

- Làm gì? Đương nhiên là giúp cả hai cùng giải toả rồi. Trong ly rượu của tôi cũng bị bỏ thuốc, cậu không biết sao?_Cô tỉnh bơ đáp, như thế đó là điều hiển nhiên, trong khi người con trai ở phía đối diện thì trên mặt lại ghi rõ một dòng chữ tôi không hiểu cái gì sất!.

- Không phải chứ...Nếu, nếu đã vậy, ngài nên tìm Evan—

- Không. Phải là cậu, Josh.

Mia thả phịch người xuống ở vị trí bên cạnh Josh, trông cô vô tư và bình thản. Dường như cô không hề quan tâm, chỉ cách một lớp chăn này thôi chính là một người con trai đang khoả thân, cùng với một cây hàng đang cương.

Đây rốt cuộc là cái tình huống tréo nghoe gì.

- Nếu như ngài đã không tìm Evan, vậy hãy để thần cùng với ai đó khác, tại sao ngài lại phải—

- Tôi hiểu, chúng ta kẻ nào cũng muốn trụ lại tỉnh tảo cho tới giây phút cuối cùng. Tôi vác cậu đến đây, rồi tôi cũng về phòng. Cũng như cậu, tôi cố gắng nhịn xuống cơn dục vọng này, nhưng thuốc quá mạnh. Và chắc là cậu không biết, nhưng tình dược của Succubi không phải là nổi danh mà không có lí do đâu. Tôi và cậu đều uống cùng một lọ dược, vì thế mà phải là giải quyết cùng nhau. Tất cả những người khác đều vô dụng cả thôi.

Josh nghe xong cũng không biết phải đáp trả lại như thế nào. Là ngài đã uống thay cho ly rượu đó, đã biết rõ hậu quả của việc làm này, nhưng ngài vẫn quyết định hành động như thế. Bây giờ hắn mà cứ kiên quyết từ chối cô, vậy chẳng khác gì là đạp đổ công sức của cô cả.

- Cậu đừng rối. Là tôi bắt đầu chuyện này, vậy hãy để tôi chấm dứt nó. Cậu chỉ cần nằm im thôi, và giao cơ thể của cậu cho tôi.

Mia chỉ quay sang nhìn hắn thẳng vào trong mắt, khoé môi nâng lên thành hình bán nguyệt hoàn hảo. Đầu lưỡi của Josh như xoắn tít vào với nhau, dự đoán là có cố nói ra điều gì cũng đều sẽ trở thành mấy từ ngữ rời rạc vô nghĩa. Thế là, hắn ngây ra như một thằng đần và để cho cô tuỳ ý chạm vào.

Người ấy đang chạm vào hắn. Đang chạm vào hắn...

Nếu như không có sự cố này xảy ra, hắn sẽ mãi không biết được, hoá ra mình đã thèm muốn được cô chạm vào như thế nào. Những đầu ngón tay của cô lướt nhẹ trên làn da mẫn cảm của hắn, từng điểm đi qua đều như đốt lên một ngọn lửa, thiêu cháy hắn. Josh không dám thở mạnh, và cơ bắp của hắn đều vô thức căng thẳng cả lên.

- Không sao đâu. Thả lỏng, đúng rồi, thả lỏng người ra, đừng suy nghĩ gì hết...

Vừa nói, Mia vừa vuốt ve những khoả cơ nổi lên trên cánh tay của Josh, chậm rãi, nhẹ nhàng, cho tới khi chúng dần dần trở nên mềm mại, và chìm xuống.

Cô lại ghé môi vào cổ hắn, hôn lên. Những nụ hôn đi từ xương quai xanh của hắn dần di chuyển lên trên, đến hõm tai, đến vành tai, rồi đáp xuống khắp mặt của hắn, lên trán, lên mắt, lên mũi, lên cằm hắn.

Hắn chưa từng cảm thấy mình được yêu thương đến như vậy, cho tới lúc này.


- Đừng kìm nén. Muốn kêu cứ kêu. Cũng đừng có nín thở, chết đấy.

Giờ phút này mà còn đùa được, quả nhiên là tác phong của Mia. Josh né tránh đi ánh nhìn tinh ranh của Mia, vành tai của hắn, gò má của hắn, cổ của hắn, đều vì xấu hổ mà hồng lên.

- Tôi chưa bao giờ nói cho cậu điều này, nhưng cậu rất đẹp, có biết không?

- Ưm.....

Chiếc lưỡi ẩm ướt của Mia lại lả lướt xuống dưới, và đột nhiên đem điểm nhỏ nhạy cảm ở trước ngực hắn ngậm vào miệng, bên còn lại thì bị ngắt nhéo giữa hai đầu ngón tay. Hắn bật ra một tiếng kêu khe khẽ, trong đầu như có một tiếng vỡ vụn vang lên.

- A..ah...!

- Ừ, cứ như thế, cứ để giọng của mình thoát ra ngoài đi. Tôi thích giọng của cậu, thật lòng đấy.

Tiếng rên rỉ trầm thấp của chàng trai như dần được tiếp thêm tự tin mà càng lúc càng rõ hơn khi Mia đi sâu hơn xuống phía dưới, tay cô miết lên hõm nhân ngư tuyến khiến Josh chợt cảm thấy hạ thân rục rịch một cách kì quái.

- Ồ, cậu thích chỗ này à.

Đầu lưỡi vươn ra, cô liên tục trêu ghẹo nhân ngư tuyến của hắn. Ngực hắn phập phồng lên xuống liên hồi, và hắn sợ là mình sẽ ngất đi mất. Kẻ chống đối xã hội lâu năm như hắn, đương nhiên là sẽ chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện tình dục hai người. Đây chính là lần đầu tiên hắn có loại cảm giác này. Không biết nên nói nó như thế nào, chỉ biết là thằng nhỏ của hắn trông có vẻ như phản ứng dữ dội hơn trước đây nhiều.

- Ư...aa...hn...!

- Này, hồi nãy cậu có tự xử rồi đúng không? Mà nhìn này, nó cứng trở lại rồi kìa.

- Công chúa...nơi đó...!

- Shhh....! Tôi cũng có một cái mà, ngại gì chứ? Nếu cậu thích, tôi với cậu còn có thể so nhau nữa đó nha~

- Công chúa...không nên nói những thứ như vậy—aa!

- Cậu mà còn phép phép tắc tắc hơn thế này nữa, là tôi cắn đấy.

Nam căn của Josh đã yên vị ở trong khoang miệng của Mia từ bao giờ. Ở bên trong nơi đó rất ấm, và ướt, và...và...hậu huyệt của hắn...đang bị ngón tay của cô tách mở ra, mơn trớn ở nơi cửa mình, cho đến khi tự nó tiết ra dâm dịch ướt đẫm.

- Ah...arg....! Ch-chậm—aa...ah...!

Chuyển động miệng của Mia cùng với chiếc lưỡi như có ma thuật của mình mãnh liệt cọ xát với nam căn đang biến lớn, và cả hai ngón tay của cô đang ở bên trong hắn. Cứ tiếp tục thế này, hắn sẽ lại ra mất.

- Ưm...Puhwa.....! Tôi chưa cho cậu ra đâu nhé~

Ngay lúc mà hắn sắp sửa xuất ra tới nơi thì cô lập tức nhả ra, ngón tay cái quệt ngang môi lau đi nước miếng, khoé mắt cong cong đầy ý cười. Josh bị lôi trở về từ cõi đê mê liền cảm thấy mất mát.

- Ư...điện hạ...công chúa điện hạ....

- Hửm? Cậu cần gì?


- Hức...điện hạ....!

Đối diện với con mắt trêu ngươi của cô, hắn không biết nên làm gì tiếp theo. Sự trống rỗng và khó chịu đang dần lấp đầy hắn. Cơn thoả mãn gần như có thể đạt được lại bị đập đi, hắn vô cùng khó chịu. Nhưng hắn sẽ có thể mở miệng nói được gì đây?

Hắn nhìn thấy ở cô có một loại khí tức ác ma đang vờn quanh. Cặp mắt ngạo nghễ có chút cuồng bạo từ phía trên nhìn xuống như một con thú săn mồi. Cô sẽ không bao giờ để cho hắn được yên thân.

- Nào, chỉ một câu thôi, và ta sẽ cho cậu thứ mà cậu muốn. Cậu cần nói gì nào?

Nhìn xuống, đập vào mắt hắn là cây thịt to lớn của người con gái. Đây là lần đầu tiên hắn được thấy nó. Hắn cũng không phải đồng tính, nhưng khi vừa nhìn thấy thứ đó, hắn lại không nhịn được mà tưởng tượng ra sẽ như thế nào nếu như thứ đó đi vào bên trong hắn.

- Cầu...cầu xin người...! Làm thần...hãy làm thần...Thần muốn cái đó của công chúa—Aa...a...ah...!!

Cây thịt nóng hổi tiến vào hậu huyệt của hắn, từ từ và cẩn thận. Mia chống tay xuống hai bên thân hắn và để cho mặt hắn đối diện với chính mình. Sự cuồng bạo giống như tiêu biến đi, trong mắt cô chỉ còn lại hình ảnh phản chiếu của hắn - một nam nhân với gương mặt nhiễm đầy dục vọng.

- Đau thì nói tôi biết, đừng có chịu đựng, nhé?

Mia hôn lên khoé môi Josh, ở bên dưới kia tạm ngưng lại chuyển động.

Vì sao một người con gái lại có thể vừa ngầu mà vừa dịu dàng như thế này được cơ chứ? Cô hẳn là sẽ khiến cho nhiều tên đực khác phải cảm thấy hổ thẹn vì sự thô bạo của mình trong lần đầu tiên của đối phương.

Quả thật, Josh cảm thấy khá đau và không quen với việc bị dị vật xâm nhập. Nhưng hắn không để ý. Một cỗ vui sướng ập tới khiến cho tim hắn loạn nhịp không thôi. Đây chính là thứ hắn vẫn luôn khao khát nhưng đồng thời lại tự ép chính mình phải nhẫn nhịn. Xúc cảm được kết nối với cô, được hoà làm một với cô gái này, chúng khiến hắn sung sướng đến điên mất thôi.

- Điện hạ...điện hạ...Có thể...có thể tiếp tục rồi...

Josh vòng tay lên ôm lấy bả vai của cô, bàn chân căng cứng bám víu lấy màn trải đệm giường. Thấy hắn đã ổn, cô mới tiếp tục đẩy hông, đi vào sâu hơn nữa. Tiếng rên rỉ mê người vang ra từ miệng của chàng cận vệ. Cứ nghĩ tới việc ngày thường hắn nghiêm chỉnh và cứng nhắc như thế nào, nhưng bộ dạng ở trên giường lại hớp hồn đến thế này. Sẽ không có ai tin được đó đều cùng là một người.

Ma sát gắt gao giữa côn thịt của cô và vách tràng của hắn lại một lần nữa đốt lên dục hoả mãnh liệt. Hắn không ngừng thở dốc và kêu rên khi cái nóng hổi và tê ngứa ở bên trong cơ thể của cậu cũng đang đảo loạn tất cả khắp ngõ ngách.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện