The Vampire Princess [Np, Nữ Công, H]

Chương 67


trước sau


Họ đã quá chủ quan.

Chẳng biết đây có phải là quả báo cho những gì họ đã từng nói, mà thực ra khái niệm quả báo thì làm gì tồn tại trong từ điển của bọn họ cơ chứ. Nó chỉ đúng đối với nhân loại. Còn với tộc thiên thần - bá chủ của thiên giới và nhận được sự phục tùng và lòng tin tuyệt đối của loài người - họ luôn cho rằng bất cứ thứ gì mình phát ngôn đều là chân lí, là sự thực.

Vì thiên thần thì không biết nói dối.

Thế nhưng cái kiểu thái độ khinh địch đó thì vẫn chẳng bao giờ đổi thay, dù chỉ là một ít. Và giờ thì hay rồi, nghe nói cô công chúa huyết tộc ở dưới kia đã lấy lại quyền năng và sức mạnh của mình và chính thức thông cáo ra mắt với xã hội ma tộc. Cả một vương quốc đã được vực dậy từ trong đống tro lụi tàn một cách âm thầm và lặng lẽ trong mấy năm trước đó. Với tình hình hiện tại, ngay cả việc tiến đánh ma giới cũng là chuyện ngu ngốc khi hàng rào phòng thủ của bọn ma tộc đã trở nên cứng cỏi hơn bao giờ hết.

Họ đã bỏ lỡ thời cơ vàng để làm sụp đổ một đế chế đang hấp hối, ngay trước khi chúng có một phép màu nào đó hoá từ nguy thành an. Quan trọng hơn thế, chính là cơ hội chớp lấy cô ả, và đây mới là mục đích sau cùng của họ.

Tên sứ giả - mới vài phút trước vẫn còn quỳ xuống bằng hai gối trước thân ảnh tôn quý ngồi trên ngai vàng kia mà sắc mặt trắng bệch và nhếch nhác trong lớp mồ hôi lạnh ứa ra như tắm - bây giờ lại bị xách lên bởi hai tên cảnh vệ và lôi đi sền sệt ra khỏi thánh điện. Chỉ có một ít kết cục dành cho gã, mà tất cả chúng đều không có tốt đẹp gì cho cam. Gã là một sứ giả nhỏ bé, cũng chẳng có tội tình to tát gì, chỉ trách rằng tội lỗi duy nhất mà gã đã phạm phải ngay từ khoảnh khắc gã thực hiện nghĩa vụ chân chính và duy nhất của mình là báo tin cho thiên đế thì lại là tội nghiệt nặng nhất. Đó chính là chọc giận y.

- Bệ hạ bớt nóng giận. Thần không nghĩ rằng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà con ả kia lại có thể quản lí được tất cả cục diện đâu. Có khi chúng chỉ đang giở trò thùng rỗng kêu to mà th—

- Câm miệng! Ngươi lấy cái gì ra đảm bảo?! Bổn đế vốn còn cho rằng các ngươi sẽ hành sự cẩn trọng! Vậy mà lại để cho bọn ma tộc có cơ hội khôi phục thế lực đấy!

Thiên đế đánh một cái thuỳnh lên tay nắm ghế mà lại khiến cho cả thiên cung đều rúng động một hồi. Các quần thần đều lập tức quỳ xuống, kể cả đại thiên thần Michael - nam nhân tóc xám vừa mới lên tiếng trấn an - cũng mau chóng cúi đầu và lui xuống phía sau.

Thiên đế mất một ít thời gian mới làm cho nhịp thở của chính mình trở lại bình thường, lúc này mới tiếp tục chán chường cất giọng:

- Đám vệ binh đang thế nào rồi? Đã có thể xuất chiến được rồi chứ?

- ... Thưa bệ hạ, thiệt hại của đại chiến thiên ma quá lớn, lực lượng của chúng ta có lẽ phải cần thêm một ít thời gian..._Một vị thần võ ở dưới khó khăn bẩm lên.


- Thời gian?! Các ngươi đã được ban cho bao nhiêu thời gian rồi hả?! Rặt một lũ vô dụng!_Thiên đế lại quát tháo.

- Bệ hạ tha mạng! Chúng thần sẽ lập tức cho tăng tốc tiến độ! Không lâu sau sẽ lấy lại được lực chiến! Nhất định phần thắng sẽ về tay thiên thần chúng ta!

Gã thần võ thảng thốt, áp lực của thiên đế chèn ép lên từng tế bào thần kinh của gã, cảm giác thật khủng khiếp. Lần này, nếu như lại làm bệ hạ phật ý thì coi như số của gã đến đây là ngưng được rồi. Hiện tại đương nhiên là chẳng thể khẳng định điều gã nói sẽ có mấy phần tin tưởng được, nhưng quan trọng nhất vẫn là cứu mạng của chính mình trước đã.

Một cái phất tay của thiên đế, tất cả đám thiên thần đều trong trật tự mà nhanh chóng rời khỏi thánh điện. Ở bên trong chỉ còn lại mỗi y và đại thiên thần Michael.

- Dưới nhân gian sao rồi?

- Thưa bệ hạ, sau những chuyện đã xảy ra thì nhân loại đã đồng ý trở thành đồng minh chính thức với tổ chức thợ săn. Bọn chúng đang tự làm nhiệm vụ của mình rất tốt.

- Rất tốt? Tất cả những gì bọn chúng làm được chỉ có trừ khử mấy con vampire cấp E vặt vãnh! Bổn đế muốn là bọn quý tộc kìa!

Phải chờ một quãng thời gian dài như vậy nhưng đến cả bước cơ bản nhất trong kế hoạch cướp được bảo vật còn làm không xong, thiên đế lúc này chỉ còn có thể tức giận mà thôi.

Đại thiên thần không biết nên giải bày bằng cách nào thì mới tránh khỏi cơn thịnh nộ của thiên đế. Bọn ma cà rồng quý tộc mạnh, rất mạnh, nào giống với lũ cấp E thoái hoá đó đâu, và chúng cũng chẳng bao giờ xuất hiện tràn lan ở nhân giới cả. Nếu như đám thợ săn mà biết được chân tướng về vampire, chắc chắn rằng hơn một nửa trong số chúng sẽ ngay lập tức bỏ nghề để bảo vệ tính mạng, vì chúng tuyệt đối không có cửa để đấu lại một quý tộc.

Dù sao thì, lũ thợ săn cũng chỉ là một công cụ để lôi kéo sự đồng thuận của nhân loại. Khi đó, phe đồng minh mới có thể áp đảo thực lực của đám ma tộc điên rồ này.

Và khi kẻ thù đáng quan ngại nhất bị diệt trừ rồi, việc giải quyết nhân loại nhỏ bé và yếu ớt kia cũng chỉ gói gọn trong một cái búng tay mà thôi. Và rồi, tam giới sẽ nằm dưới sự thống trị của một vị chủ nhân duy nhất.

- Bệ hạ, thần có ngu kiến này, xin được bệ hạ chỉ điểm đôi chút...

Sau khi nhận được cái gật đầu chấp thuận của thiên đế, hắn liền cúi người xuống, ghé sát vào tai y mà thủ thỉ một điều gì đó.

Không biết là điều gì, nhưng chắc chắn là rất thối.

.
.
.

Phải, Mia chính xác là đã dùng một loại chiến thuật để phủ một lớp màn che mắt kẻ thù. Nói không sai khi hàng phòng thủ đã được củng cố nhiều và cô đã ban lệnh thắt chặt việc ra vào ma giới. Thế nhưng, đó cũng chỉ là một lớp bọc nguỵ trang để tạm thời hù doạ bọn chúng một phen.

Trên thực tế, lực chiến của ma tộc vẫn còn đang rất mỏng manh, nhưng tin tức về một đội quân hùng hậu và công chúa huyết tộc sở hữu sức mạnh phi thường lại được truyền đi nhanh như ánh sáng.

Haha. Phao tin giả có tốn nhiêu công sức đâu.

Nếu như bây giờ thiên giới bỗng nhiên ập xuống bất ngờ, thì

cô sẽ chết chắc, không nói nhiều.

Nhưng mà, ai lại biết được chuyện này đâu, nhỉ?

Thế mà bọn chúng vẫn mắc câu của cô rồi đấy thôi? Ván cược nho nhỏ này, Mia đã thắng.


Thảnh thơi đưa tách trà hoa hồng lên môi và nhấp một ngụm. Hôm nay cũng là một ngày đẹp trời, khiến cho tâm tình cô trở nên thoải mái và thư giãn biết bao. Yên bình và êm ả—

- Mia!/Mia onee-sama!

Tiếng tách trà đập lên mặt bàn qua cái dĩa kê một cái cạch vang dội, rõ là thể hiện chủ nhân của nó cũng chẳng mang bao nhiêu thiện chí. Hai đầu lông mày xô vào nhau, Mia càu nhàu:

- Mới sáng ra mà hai người đã chạy thuỳnh thuỳnh, có chuyện gì?!

Đôi khi, sở hữu thính giác quá nhạy bén cũng khiến cho Mia đau đầu, tỉ như, cô đã cố gắng phớt lờ đi hai kẻ một nam một nữ kia đã hớt hải như ma đuổi từ tít tận ngoài toà cung điện chỉ để có một không khí thưởng trà trong tĩnh lặng.

- Mia/Onee-sama, ở nhân giới—

- Một người nói thôi!

Mia ngồi vắt chéo chân, tiếp tục cầm lên tách trà đang dở mà uống tiếp, trong khi cả Kyle và Samantha đều đang muốn chen vào lời của nhau, dù thứ họ đang ám chỉ tới đều cùng là một cái.

- Samantha?

- Vâng! Chuyện là, trên nhân giới đang nổ ra những cuộc biểu tình! Họ muốn tiêu diệt mọi vampire trên đời này, và đòi được gặp thủ lĩnh!_Samantha lấm lét nói.

Đối mặt với tình huống này, Mia chỉ điềm nhiên hoàn thành xong tách trà và đặt xuống chiếc tách rỗng. Cặp mắt màu lam sapphire chẳng hề lay động chút nào, như thể những điều mà Samantha vừa nói chỉ là thừa thãi.

- Rồi sao? Em nghĩ chị sẽ ra mặt như ý muốn của chúng à?

- ... Đúng vậy, em sẽ không.

Kyle giống như hiểu ra được gì đó và gật đầu, một lần nữa khẳng định ý tứ của Mia. Cô hài lòng mỉm cười. Quả nhiên là Kyle, rất nhanh đã có thể đi vào vấn đề rồi.

- Em không quá lo lắng với việc bị biến thành vai phản diện đâu. Vì chúng ta vốn là phản diện mà, không phải sao? Cứ để họ tin những gì mà họ muốn tin. Vả lại, tự họ sẽ dẹp hộ đám cấp E đó thay vì chúng ta phải động tay động chân đó chứ. Thứ hai, nếu như chúng ta cứ án binh bất động thì thế nào? Nhân loại vẫn là không thể chạm tới một cọng tóc của chúng ta. Muốn huỷ hoại hình tượng của vampire ư? Rồi bọn chúng sẽ sớm nhận ra, con người sẽ phải lệ thuộc vào vampire. Sớm thôi.

Vân vê lọn tóc đen nhánh và óng mượt của mình giữa những đầu ngón tay, Mia giải thích với âm vực không thăng cũng không trầm, tựa như chỉ đang kể một câu chuyện không hề liên quan gì tới mình cả.

Kyle nheo mắt lại mà nhìn thiếu nữ trước mặt mình, điệu bộ so với thường ngày không đồng nhất chút nào. Nhất thời, tóc gáy của anh dựng hết cả lên.

- Mia, kể từ khi nào mà em lại trở nên ranh ma như vậy...?

- Em? Có lúc nào mà anh thấy em không như thế à?

Khoé môi nhoẻn lên, Mia chỉ híp mắt và cười một cách đầy ý vị.

- Chuyện chúng ta cần làm lúc này rất đơn giản thôi: chờ đợi. Mọi thứ đều sẽ đi vào quỹ đạo của nó, bất tri bất giác.

Sau khi trao đổi với nhau thêm đôi ba câu nữa, Samantha mang tâm trạng ấm ức mà rời đi, nhưng Kyle thì vẫn giữ nguyên vị trí của mình. Mia trầm lặng trước ánh nhìn dò xét của Kyle, tuy nhiên, cô vẫn quyết định không lên tiếng đáp lại bất cứ lời nào.


- Em... đã tính toán những gì rồi?

Mia chỉ đơn thuần là ném cho anh một cái nhún vai kệ sự đời. Chợt, thiếu nữ đứng dậy khỏi ghế và tiến từng bước lại gần anh, sau đó đặt lên vai anh một cái vỗ nhẹ trước khi chính mình cũng rời khỏi phòng trà nốt.

- Kẻ khôn ngoan là kẻ biết chừa cho mình một đường lui.

Kyle ngẩn người mãi tận đến mấy phút sau, ngay cả khi chỉ còn một mình anh và câu nói của cô để lại vẫn còn luẩn quẩn trong đầu không dứt.

Mia bước giữa hành lang rộng lớn, mỗi khi gót giày chạm xuống đất đều sẽ vang rộn lên những tiếng lộc cộc. Men theo những khung cửa sổ gần như là khổng lồ, cô có thể nhìn thấy được quang cảnh ở bên ngoài mới rực rỡ làm sao.

Cứ cho là việc cố tình kéo dài thời gian là một hành động hèn nhát và không lấy gì làm hãnh diện đối với bản tính săn mồi hiếu chiến của ma tộc đi. Nhưng đây là vì điều tốt nhất, để giảm thiểu bớt hi sinh không cần thiết.

Và đúng vậy, khôn ngoan thì phải đào cho mình một cái hầm tẩu thoát. Nhưng bọn chúng thì không hề nghĩ như thế. Liên tục áp sát người khác vào đường cùng như vậy, thì ngay cả một con thỏ cũng sẽ trở nên nguy hiểm.

Nhất là khi, ở ma giới cảnh đẹp kì diệu đến thế, làm sao mà có ai lại nỡ phá hỏng nó đây chứ?

- Điện hạ.

Vừa hay, người vừa đi tới từ phía đối diện là ngài đội trưởng đội cận vệ - Josh Danville. Hắn dừng lại trước Mia và cúi đầu hành lễ.

- Chuẩn bị xe._Mia nhàn nhạt yêu cầu.

- Người tính đi đâu ạ?

- Đi lượn lờ một chút.

Josh không nghĩ rằng Mia đang thành thật, nhưng hắn cũng chẳng mở miệng hỏi gì thêm, chỉ gật đầu, dù trong lòng vẫn không kìm được nỗi tò mò. Sáng sớm thế này, cô lại muốn đi đâu ngoài việc tận hưởng bánh và trà cơ chứ?

- Vậy thần sẽ chuẩn bị xe cho điện hạ ngay bây giờ.

- Cậu cũng đi với tôi._Mia nhướng mày, xong cũng đi trước, bỏ lại Josh ở đằng sau, trừng to mắt.

- Sao cơ ạ? Điện—! Điện hạ!!

Chậc. Trước cái thời khắc phải lo lắng vì bọn chúng sắp lấy lại được thực lực, cô nên làm tốt công việc của mình trước tiên cái đã.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện