Chương 1: Đập vào mắt là vòng eo thon săn chắc của người đàn ông…
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối tháng 12, mà phía nam Lâm Thành vẫn chưa có tuyết rơi, có thể là bầu trời vẫn đang đóng cửa.
“Reng reng——”
Đại học C, tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên cho tan lớp đúng giờ.
Tri Miên thu dọn sách vở, nhanh chóng đến chào tạm biệt với bạn cùng phòng, bước xuống bậc thềm của phòng học lớp, rồi ra khỏi lớp học.
Vừa nãy trời đổ cơn mưa lạnh, mặt trời đã xuống núi từ lâu, gió lạnh mang theo hơi nước phả vào mặt, chảy vào cổ áo không chút thương tiếc.
Tri Miên giữ chặt cổ áo khoác, bước từng bước trên con đường đầy đá cuội trước khu dạy học, cúi đầu, nhấn vào màn hình điện thoại.
Bên trong hiện lên một cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn thoại.
Đều đến từ cùng một người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mở tin nhắn thoại đầu tiên ra, giọng nói lười biếng hững hờ của người đàn ông truyền đến: “Tại sao lại không nghe điện thoại?”
Tri Miên nhớ rõ, hai tuần trước, cô đã nói qua với anh, tiết học của Mao Khái về sau sẽ chuyển sang hai tiết cuối cùng vào buổi chiều thứ năm, giáo viên này mạnh mẽ yêu cầu phải nộp điện thoại, cho nên anh mới không gọi được cho cô.
Chắc anh nghe xong liền quên rồi.
Điện thoại tự động nhảy sang voice chat tiếp theo ——
“Mới ra sân bay, tối nay không thể ăn cơm cùng em, câu lạc bộ có việc đột xuất, em ngoan ngoãn về nhà chờ anh nhé.”
“Tút” một tiếng, voice chat kết thúc, tay đang cầm điện thoại của Tri Miên từ từ buông xuống, sự chờ mong cả ngày nay, tất cả đều đã biến mất.
Đáng lẽ, cô nên sớm quen với sự bận rộn của anh như vậy.
“Tiểu Cửu, cậu ở đây làm gì vậy?”
Một giọng nữ truyền tới, Tri Miên ngẩng đầu lên thì thấy, là bạn cùng phòng, Đồng Nhiễm.
Tiểu Cửu là nhũ danh của Tri Miên, bởi vì cô sinh vào ngày 9 tháng 9, Tết Trùng Dương.
Khóe miệng Tri Miên cong lên, trả lời: “Không có gì, chuẩn bị đi ăn cơm.”
“Đến nhà ăn số hai sao? Có muốn đi chung không?”
“Ừm.”
Lúc Đồng Nhiễm tiến lên ôm lấy cánh tay Tri Miên, thì ánh mắt lần thứ hai rơi trên người cô.
Tri Miên mặc một chiếc áo khoác cashmere màu vàng nhạt, phối với váy dài, nửa khuôn mặt trắng nõn như tuyết hơi vùi vào trong cổ áo len trắng.
Một khi tới gần, thì hương thơm nhẹ nhàng của hoa cam và hương trà liền bay vào mũi, là mùi bạch trà của BVLGARI, mềm ấm và linh động.
Chỉ là đôi mắt hạnh nhân của Tri Miên hơi rũ xuống, còn ảm đạm hơn cả bầu trời không có chút ánh sáng nào lúc này.
Đồng Nhiễm nhớ lại dáng vẻ sốt ruột vừa rồi của cô, có chút nghi ngờ: “Không phải lúc nãy cậu nói có chuyện phải đi trước sao?”
Tri Miên bỏ điện thoại vào trong túi, rũ mắt xuống.
“Lại đột nhiên không có việc gì rồi.”
Bước vào nhà ăn, Tri Miên gọi một phần mì thịt bò, tìm một vị trí rồi ngồi xuống trước.
Click mở Weibo trên điện thoại ra, chức năng tự động đổi mới đúng lúc nhảy ra một siêu thoại Weibo #GYB_Fire# ——
[Hu hu hu, kích động tới mức bật khóc, hôm nay nhìn đến FIRE ở sân bay Lâm Thành! Anh trai đoạt giải quán quân trở về, quá đẹp trai! Chỉ nhìn từ xa thôi mà đã rung rinh hết cả rồi. #Fire đạt được chức vô địch quốc gia EA dành cho cá nhân#]
Trong video, mấy nhân viên công tác đi bên cạnh, còn người đàn ông đi ở chính giữa, dáng người cao gầy phóng khoáng, mặc một chiếc áo hoodie màu đen, quần túi hộp và đi giày Martin. Dưới mũ lưỡi trai, chỉ có thể nhìn thấy nửa bên góc nghiêng rõ ràng, lông mày nghiêm nghị, kiêu ngạo không thể kiềm được.
Bên dưới quả nhiên là một đống rắm cầu vồng (1): [Aaaaaaaaa anh ơi! Chua quá đi, tôi cũng muốn tận mắt nhìn thấy anh ấy.]
[Không được rồi, không mặc đồ rằn ri mà cũng đẹp trai như thế sao!]
[Không mong chờ Fire tự cập nhật Weibo nữa rồi, bây giờ mỗi ngày dựa vào fans thôi ha ha ha]
[Lúc Fire nâng cúp lên, tôi đã kích động phát khóc luôn, bây giờ phải trở về nghỉ ngơi cho tốt đây.]
Tri Miên đang xem, thì Đồng Nhiễm bưng mâm đồ ăn ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt sắc bén liếc nhìn sang di động của cô, lập tức kích động: “Vãi chưởng, Fire sao?!”
Tri Miên sửng sốt, gật đầu, Đồng Nhiễm lấy điện thoại cô xem video đó, cười đến mê mẩn: “Hôm nay đúng thật là thoả mãn.”
Năm nhất đại học, Tri Miên lướt Weibo của Fire bị bạn cùng phòng nhìn thấy, sau đó mọi người biết chuyện, kinh ngạc khi thấy một em gái nhwh cô mà lại follow EA (Extreme Assault, đột kích cực mạnh), một môn thể thao cạnh tranh sinh tồn.
Đỗng Nhiễm nói bạn trai cô ấy là một người nghiệp dư yêu thích EA, chiến đội trong nước yêu thích nhất là GYB, mà Fire chính là đội trưởng của GYB. Bạn trai cô ấy là một fan kỹ thuật của Fire, dẫn tới việc cô ấy biến thành fan sắc đẹp.
Lúc ấy, Đồng Nhiễm rất kinh ngạc: “Không ngờ là là cậu cũng thích Fire đó.”
Tri Miên chỉ cười nhạt.
Thật ra, khoảng thời gian đầu tiên cô quen người đàn ông này, lúc đó anh vẫn chưa phải là Fire.
Anh chỉ tên là Đoạn Chước.
Sau đó, anh ngày càng tỏa sáng, độ nổi tiếng vượt qua giới chuyên môn, có muôn vàn fans mê muội.
Mà cô, cũng chỉ được coi là một trong những người mê muội anh thôi.
Tri Miên dập tắt suy nghĩ mơ hồ, lấy lại điện thoại, thuận miệng hỏi: “Sao tối nay cậu lại không ăn cơm cùng bạn trai vậy?”
“Anh ấy có trận bóng rổ, nói là kết thúc sẽ tới đây tìm tớ.” Đồng Nhiễm khuấy bát cơm trộn. “Đúng rồi, bạn trai cậu đâu? Đã hai tuần rồi tớ không thấy cậu đi hẹn hò với anh ta, chẳng lẽ là cãi nhau sao?”
Tri Miên im lặng trong giây lát, lắc đầu.
“Hai tuần nay anh ấy rất bận.”
Đồng Nhiễm cười: “Không sao đâu, để khi nào anh ta trở lại rồi sẽ bồi thường cho cậu thôi.”
“Cô gái nhỏ, mì thịt bò xong rồi đây!”
Tri Miên nghe thấy tiếng thét lớn, đi đến trước cửa sổ, nhìn thấy ngò và hành lá đang được cắt nhỏ cho vào mì, thì nghe thấy một giọng nữ: “Tuyết Tuyết, chúng mình ăn mì đi?”
Tri Miên nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của Trang Ngữ Tuyết.
Đối phương khoanh hai tay trước ngực, từ bên cạnh đi tới, cười nhạt một tiếng, âm thanh không lớn không nhỏ, vừa vặn rơi vào trong tai Tri Miên: “Không ăn, đột nhiên hết muốn ăn.”
Tri Miên lạnh nhạt mà thu hồi tầm mắt, bưng bát mì quay về chỗ, Đồng Nhiễm vội hỏi: “Cậu nhìn thấy Trang Ngữ Tuyết rồi à?”
“Ừm.”
Cô uống một ngụm canh.
“Ăn một bữa cơm cũng gặp phải cô ta, ghê tởm đến mức cơn thèm ăn của tớ cũng giảm đi, đúng là “người tốt” đến giúp tớ giảm béo.”
Tri Miên không khỏi cười: “Được rồi, kệ cô ta đi.”
Ăn được một lát, thì bạn trai Đồng Nhiễm đã đến, cô ấy nói với Tri Miên:
“Cậu từ từ ăn nhé, tớ với anh ấy đi trước nha.”
“Được.”
Người con trai dùng một tay ôm lấy bả vai Đồng Nhiễm, hai người cười nói đi xa.
Tri Miên nhìn bọn họ, nhớ tới tin nhắn mà Đoạn Chước gửi tới, cuối cùng lại cúi đầu, qua loa uống mấy ngụm canh lấp đầy bụng.
——
Khi ra ngoài nhà ăn, màn đêm dày đặc, mây xám mỏng manh trải dài trên trời.
Tri Miên quay về ký túc xá, tối nay, hai bạn cùng phòng khác đã đến thư viện tự học, giờ phút này, trong ký túc chỉ có một mình cô.
Cô lấy dụng cụ pha trà ra, thong thả ung dung mà pha trà Thuỵ Hương trắng. Khi nước sôi được đổ vào, lá trà xoay tròn, hương hoa đá độc đáo của trà Vũ Di Sơn (2) tỏa ra, mùi hương ngào ngạt và tinh khiết.
Tri Miên lấy điện thoại ra, ấn vào khung chat với Đoạn Chước.
Tối hôm qua, trước khi gần đi ngủ, cô cùng người đàn ông nói chuyện điện