Chương 16:
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gió lạnh cuốn đi lá cây bên chân, vang lên tiếng xào xạc.
Ánh sáng của đèn đường tạo thành một vầng sáng màu cam, chiếu lên khuôn mặt hờ hững của cô gái.
Khuôn mặt của cô gái vồn mềm mại không có bất kỳ lực công kích nào, Đoạn Chước những tưởng cô là mèo, nhưng bây giờ lại phát hiện, cô không phải là không cào người ta, mà là do cô chịu thu lại móng vuốt sắc bén.
Đoạn Chước rũ mắt nhìn cô, đáy mắt lạnh lẽo, sau một hồi lâu, mới mở miệng, giọng nói đè nén cơn tức giận: “Thật sự muốn chia tay với ông đây đúng không?”
Tri Miên không trả lời, nhưng đôi mắt lạnh như băng đã nói rõ đáp án.
Anh buông bàn tay đang nắm cổ tay cô ra, cười nhạo một tiếng. “Được.”
Cho cô nhiều ngày để bình tĩnh như thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vậy mà bây giờ cô lại nói không cần anh.
Cổ họng anh gặn ra mấy từ: “Về sau đừng hòng cầu xin quay về bên cạnh tôi.”
Tri Miên cảm thấy rất hoang đường: “Anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không có ngày đó đâu.”
Cô nói xong, liền cầm theo đồ đạc, đi ngang qua anh, không hề do dự mà đi thẳng vào chung cư.
Đoạn Chước đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô biến mất khỏi tầm mắt, sau đó sa sầm mặt mày đi về phía xe Hummer.
Anh mở cửa ghế lái ra, ngồi vào trong.
Uỳnh một tiếng, cửa xe bị đóng lại mạnh bạo.
Huyệt thái dương Đoạn Chước giật giật, một tay mát xa các đốt ngón tay, nhìn con đường phía trước, ánh mắt như băng lạnh.
Sau hồi lâu, anh lấy di động ra, gọi điện thoại.
“Alo.”
Giọng của Tư Mã Thành truyền tới:
“Đang ở đâu đấy.”
“Anh đang ở nhà thôi?” Tư Mã Thành nghe giọng của anh hơi bất ổn. “Em làm sao vậy?”
“Muốn tìm anh uống rượu.”
Đoạn Chước nói xong, liền cúp máy, vứt điện thoại sang ghế phụ, khởi động xe.
Anh đạp ga, chiếc Hummer lao vun vút trên đường.
————
Nửa tiếng sau, Tư Mã Thành đang đọc sách trong phòng khách, thì nghe thấy tiếng tiếng chuông cửa vang lên.
Anh ấy biết là Đoạn Chước, sau khi đi ra mở cửa, quả nhiên liền nhìn thấy người đàn ông đứng ở ngoài, vẻ mặt đen xì.
Tư Mã Thành hiếm khi thấy anh ấy như thế, giống như con sư tử bị người ta giật lông vậy.
Anh ấy khống chế khóe miệng. “Vào đi.”
Đoạn Chước đi vào, ngồi xuống sofa. “Có rượu không?”
Tư Mã Thành xoay người đi vào phòng bếp, khi đi ra, thì ném một chai nước khoáng lạnh vào trong lòng anh: “Uống rượu cái con khỉ, sắp thi đấu rồi, không biết khống chế chút sao?”
“…”
Người đàn ông vặn nắp chai, ngẩng đầu uống vài ngụm.
Tư Mã Thành ngồi xuống ghế đối diện. “Sao lại không vui? Là bởi vì… Tiểu Tửu sao?”
Đoạn Chước nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tư Mã Thành cười. “Đã mấy ngày rồi, mà cậu còn vẫn chưa dỗ được người ta sao? Đoạn Chước, lần này cậu trêu chọc người ta đến mức nào thế hả, vừa nãy cậu đi tìm em ấy sao?”
Đoạn Chước nghe một đống câu hỏi bị vứt ra, bực bội mà nhếch môi:
“Cô ấy nói muốn chia tay.”
Tư Mã Thành sửng sốt: “Thật sự nói chia tay? Vì sao chứ?”
Đoạn Chước rũ mắt, vuốt ve chai nước khoáng, trong tay dính đầy hơi nước ướt lạnh.
“Con mẹ nó, ai mà biết cô ấy nghĩ gì.”
Tư Mã Thành đạp anh một cái. “Nhìn cái bộ dạng này của cậu, đã biết là chưa hề dỗ dành người ta cẩn thận rồi.”
“Cũng đã nói chia tay rồi, còn dỗ dành cái gì nữa?”
“Ồ, vậy cậu thật sự đồng ý chia tay sao?”
Từ trước đến nay, Tư Mã Thành vẫn biết cái tính cứng đầu cứng cổ của Đoạn Chước, cả người đều là tính tình thối tha của cậu chủ nhà giàu. “Cậu đó, mau mau đi níu kéo người ta đi, có khi con gái đòi chia tay, chính là muốn thử thái độ của cậu, cậu còn tiếp tục cà lơ phất phơ nữa, thì cậu sẽ thật sự mất bạn gái đấy.”
Đoạn Chước không đáp lại.
Tư Mã Thành nhớ lại một chuyện, liền hạ giọng: “Đúng rồi, chuyện Thư Mính là sao vậy? Sao cô ta lại đột nhiên xin chuyển đi vậy? Anh nghe có người nói là có liên quan tới cậu.”
“Cô ta tỏ tình, em từ chối, bảo cô ta chuyển đi, chỉ đơn giản vậy thôi.” Đoạn Chước nhẹ nhàng trả lời.
“Vãi chưởng… nhưng cũng không đến mức phải chuyển đi chứ?”
“Anh cảm thấy em có thể làm việc chung với cô ta tiếp được sao?”
Huống chi, anh nghĩ, nếu như cô gái nhỏ trong nhà biết được, không biết sẽ ghen tị đến mức nào đâu.
Lúc Đoạn Chước vô thức nảy ra suy nghĩ này, thì lập tức sững sờ.
Tư Mã Thành bất đắc dĩ. “Chuyển đi cũng tốt, đỡ phải ngại ngùng. Nhưng mà, cái này cũng không phải điểm quan trọng, quan trọng là cậu nên nghĩ xem làm thế nào có thể níu kéo được Tiểu Tửu đi.”
————
Đoạn Chước đi xuống tầng, trở lại xe, sắc trời đen như mực, gương mặt lạnh lùng nửa sáng nửa tối dưới ánh đèn đường.
Anh đặt tay trên cửa sổ xe, lấy hộp thuốc lá ra, vuốt ve, nhớ lại chuyện trước đây.
Lúc Đoạn Chước năm tuổi, anh vốn dĩ sẽ có một người em trai hoặc em gái, nhưng không ngờ mẹ anh lại sinh non, nên em bé liền biến mất.
Ba mẹ anh hàng năm đều không ở bên cạnh, anh căn bản đều là chơi một mình, cho nên mới cực kỳ khao khát có một người em.
Cho đến mười mấy năm sau, anh đúng lúc gặp được Tri Miên bé hơn anh năm tuổi, giống như được ông trời định trước vậy.
Ngày đó, cô gái mặc một bộ quần áo cũ nát, cầm tấm bìa cứng ăn xin, bị lưu manh đùa bỡn, đôi mắt trong veo như nước đầy rụt rè.
Giây phút đó, trong lòng anh bỗng nảy ra một ý tưởng:
Muốn bảo vệ cô.
Đoạn Chước cho cô tiền và cơm rang, bảo cô về nhà sớm một chút, đừng để ba mẹ lo lắng, thì anh nhìn thấy cô rơm rớm nước mắt, sau này anh mới biết, hóa ra là ba mẹ cô sớm đã không còn nữa.
Anh mang cô về nhà, coi cô là em gái mà nuôi lớn.
Cho đến khi cô tỏ tình, nói thích anh.
Từ trước đến nay, anh chưa từng nghĩ rằng, cái cô bé thích anh nhiều như vậy kia, vậy mà có một ngày lại nói với anh rằng, cô sẽ không thích anh nữa.
Đoạn Chước nhắm mắt lại.
Cảm giác bực bội không biết tên tràn ngập lồng ngực.
———
Sau khi chính thức nói chia tay với Đoạn Chước xong, hôm sau, Từ Từ đến tìm Tri Miên tán gẫu, hỏi chuyện gửi bài của cô một chút.
Tuy rằng bây giờ Tri Miên không còn là trợ lý dưới quyền của cô ấy nữa, nhưng hai người vẫn giống như bạn bè vậy, đến lúc nói tới tình hình gần đây, đối phương nói: [Phòng làm việc của tụi chị đã chuyển đến thành phố Lâm rồi, à mà, em là người đến từ thành phố Lâm đúng không?]
Nếu các bạn có đọc ở trang copy xong thì cũng nhớ ghé qua luvevaland.co để ủng hộ trang gốc cho nhóm dịch có động lực làm tiếp nhé.
Văn phòng truyện tranh “Tâm Sang” của Từ Từ có rất nhiều hoạ sĩ nổi tiếng dưới trướng, giữa năm ngoái đã thuê trọn một tầng trong một office building ở thành phố Lâm, mà phải gần đây mới sửa sang xong.
Văn hóa và tinh thần kinh doanh sáng tạo của thành phố Lâm rất phát triển, Từ Từ nói, hơn nữa, sếp của họ cũng là người thành phố Lâm.
Từ Từ nhiệt tình mời Tri Miên qua đó thăm quan, cũng coi như là chính thức gặp mặt luôn.
Vì vậy, Tri Miên liền đồng ý, chiều thứ hai, cô tìm qua đó.
Sau khi Tri Miên tới, liền cảm thấy nơi này không giống office building, mà giống một nơi ăn chơi thư giãn hơn. Qua cửa là một đoạn hành lang ngắn vẽ đầy truyện tranh màu sắc sặc sỡ, đi vào trong có rất nhiều bàn làm việc, còn có một văn phòng độc lập, vào sâu hơn là nhà ăn, quầy bar và rất nhiều máy chơi game.
Cô được lễ tân dẫn đến quầy bar nghỉ ngơi, bảo cô ngồi ở đây chờ tạm một lát, đối phương nói sẽ đi gọi Từ Từ tới đây.
Tri Miên uống một ngụm trà, đánh giá xung quanh, bỗng nhiên bên cạnh truyền tới một giọng nam dịu dàng:
“Tri Miên?”
Cô quay sang, đối diện một đôi mắt đào hoa quen thuộc.
Người đàn ông đi tới phía cô, dáng người cao ráo mặc bộ âu phục đen, khuôn mặt tuấn tú, vẻ mặt lạnh lùng, dưới sự thiên vị của thời gian, mà nét ngây ngô của thiếu niên đã hoàn toàn trút bỏ, để lộ đường nét trưởng thành kiêu ngạo.
Tri Miên hơi sững sờ, không biết có phải bản thân nhận nhầm không, đợi đến khi người đàn ông đi tới trước mặt cô, nhìn cô, một lát sau liền cười lên:
“Không nhận ra sao?”
“Anh, anh Tư Nguyên?”
Anh ấy cười cười. “Cũng may là vẫn còn nhớ, lâu rồi không gặp.”
Một chút ký ức quay về.
Người trước mắt này, tên đầy đủ là Từ Tư Nguyên, anh trai của bạn cùng bàn của cô ngày trước, lớn hơn cô sáu tuổi.
Lúc trước, cô với người bạn cùng bàn đó vẫn còn là bạn thân, thì khi Tri Miên đến nhà cô ta, có gặp qua Từ Tư Nguyên vài lần.
Có lần, vào sáng sớm, Tri Miên quên không mang bài tập, liền chạy ra ngoài cổng trường để về nhà lấy, thì gặp được Từ Tư Nguyên vừa mới đưa bạn cùng bàn của cô đi học.
Người đàn ông nhiệt tình nói muốn đưa cô về nhà, cuối cùng còn đưa cô về cổng trường.
Anh ấy còn xoa xoa đầu cô, cười bảo cô về sau đừng có đãng trí như vậy nữa.
Lúc đó, trông anh vẫn là một người dịu dàng sạch sẽ như thế này, rất dịu dàng với cô, giống anh trai nhà bên vậy, chỉ có điều là sau đó… đã xảy ra chút chuyện, nên chưa gặp lại nhau.
“Đã lâu không gặp, anh Tư Nguyên.”
“Cảm giác em không thay đổi gì cả, vừa nãy anh chỉ nhìn một cái là đã nhận ra rồi.”