Chương 18:
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoài cửa sổ, một tia nắng tràn vào, chiếu sáng cả căn phòng làm việc được thiết kế đơn giản.
Khi Tri Miên nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ngược sáng, trái tim liền đập loạn nhịp.
… Quả nhiên là con người không bao giờ có thể trốn thoát khỏi Định luật Murphy (1) được.
Càng không muốn gặp ai đó, thì càng hay tình cờ gặp họ.
Cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông, cô chỉ sững sờ một lúc, sau đó nhanh chóng quay mắt đi chỗ khác, mặt không chút thay đổi mà bước vào.
giám đốc Vương chỉ vào chiếc sofa đối diện với bàn cà phê, đồng thời cũng đối diện với Đoạn Chước, nói: "Cô giáo Tri, ngồi đi."
Tri Miên ngồi xuống.
Đoạn Chước dựa lưng vào ghế sô pha, bình tĩnh nhìn Tri Miên, cho đến khi giám đốc Vương mở miệng giới thiệu: "Đoạn Chước, đây là cô giáo Tri dạy tiếng Anh giao tiếp cho lớp thanh thiếu niên. Sáng nay mới dạy tiết đầu tiên. Cô giáo Tri còn trẻ lắm."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vài giây sau, Tri Miên nghe thấy tiếng cười không nóng không lạnh của Đoạn Chước. "Tuổi còn trẻ như vậy có thể dạy được không?"
Tri Miên: "..." Chắc chắn là người này cố ý!
giám đốc Vương nói: "Cô giáo Tri là sinh viên xuất sắc nhất khoa phiên dịch của Đại học C. Cô ấy đã tham gia nhiều cuộc thi, và giao tiếp với một số giáo viên ngoại ngữ của chúng ta. Các giáo viên đều khen là không tồi."
Tri Miên ngẩng đầu nhìn Đoạn Chước mỉm cười:
“Đúng thật là tôi còn trẻ. Nên ngài nghi ngờ về khả năng của tôi là chuyện bình thường. Nếu thực sự lo lắng, thì tôi luôn hoan nghênh ngài đến nghe giảng trong lớp một chút."
Đoạn Chước tựa lưng vào sofa vài phút, lười biếng cong môi: "Được rồi, tới lúc đó thì cô giáo Tri cũng sẽ dạy tôi sao?"
“…” Không biết xấu hổ.
Không muốn phản ứng lại với anh.
giám đốc Vương cười với Tri Miên: "Cô giáo Tri, cô vừa nói là cô cũng thích EA, vậy chắc hẳn là cô đã biết đến đội GYB đúng không? Chắc là cô cũng không xa lạ gì về Fire."
Tri Miên nói thẳng. "Trước kia có biết."
"Nhưng bây giờ không có hứng thú, nên cũng không để ý."
Ánh mắt Đoạn Chước nhìn cô nhanh chóng tối xuống vài phần.
Tri Miên nhìn giám đốc Vương rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: "giám đốc, bây giờ tôi sẽ báo cáo với anh về bài giảng hôm nay được chứ?"
“Được.” giám đốc Vương nhìn Đoạn Chước. “Vậy Đoạn Chước...”
“Mọi người cứ nói đi.” Anh ngồi im.
Tri Miên: Tại sao người này lại không chịu rời đi chứ?!
Cô đơn giản liền chịu thua, nói chuyện với giám đốc, Đoạn Chước cúi đầu lướt điện thoại, từng chữ trên màn hình lóe lên mơ hồ trước mắt, chỉ có mỗi lời của cô gái lọt vào tai anh.
Giọng của cô nhẹ nhàng và êm dịu, không phải là giọng trẻ con lanh lảnh, nhưng lại mang lại cho người ta cảm giác đặc biệt mềm mại.
Khi làm nũng, giọng nói như nhỏ ra nước, trong đêm đầy xuân sắc, từng chữ từng chữ được nhả ra từ đôi môi mềm mại ấy, đều tựa như dòng suối trong vắt, quanh quẩn lòng người, khiến anh chỉ muốn chết trên người cô.
Chỉ là bây giờ —--------
Sau khi chính thức chia tay với anh ở cổng khu chung cư mấy ngày trước, cô không hề liên lạc lại với anh, bây giờ gặp mặt, lại giả vờ như không biết anh.
Đoạn Chước nhíu mày, ảm đạm nhìn cô.
Trong lòng anh điên cuồng kìm nén xúc động muốn kéo cô vào lòng, mãnh liệt chất vấn cô.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên, thư ký bước vào, đặt trước mặt ba người một ly đồ uống nóng rồi đi ra ngoài.
Tri Miên nghe lời giám đốc, cầm một ly nóng hổi, định uống thì Đoạn Chước thản nhiên hỏi:
"Sữa đậu nành đậu phộng này là mọi người tự xay sao?"
Giám đốc Vương gật đầu: "Đúng vậy, vừa mới mua một cái máy xay nhuyễn ở đây, tự mình làm, vừa an toàn lại vừa tiện lợi..."
Động tác của Tri Miên ngay lập tức dừng lại.
Cô bị dị ứng với đậu phộng.
Cô nhìn người đàn ông đối diện, Đoạn Chước chỉ cúi đầu uống sữa đậu nành mà không thèm nhìn cô.
Chắc là anh chỉ tình cờ nhắc tới thôi.
Tri Miên lặng lẽ đặt đồ uống nóng trở lại bàn.
Sau khi báo cáo xong, giám đốc Vương nói. "Cô giáo Tri, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ có hai lớp một tuần. Vất vả cho cô quá."
"Không vất vả đâu."
"Vậy nếu không còn việc gì nữa, thì cô có thể trở về rồi."
Tri Miên gật đầu, đứng dậy, Đoạn Chước ngẩng đầu nhìn cô, Tri Miên bước ra khỏi văn phòng.
Ra khỏi trung tâm văn hóa, khi đang đợi xe buýt bên đường, thì cô chợt nghe phía sau có tiếng nói:
"Cô Tri."
Quay lại, là Trình Lập.
"Cô Tri, cô đi đâu vậy? Anh Chước kêu tôi đến đưa cô đi."
Tri Miên ngạc nhiên một lúc, sau đó lắc đầu: "Không cần, tôi gọi xe rồi, sẽ đến ngay thôi."
"Cô Tri, thật ra, trong thời gian cô vắng mặt, tôi nhìn ra anh Chước vẫn quan tâm đến cô. Cô thật sự muốn..."
"Chúng tôi chia tay xong cũng khá tốt. Anh Trình Lập, anh không cần giải thích bất cứ điều gì thay anh ấy. Chắc anh ấy cũng không cần đâu."
Trình Lập chết lặng.
Đoạn Chước đã làm gì, mà kích thích Tri Miên đến mức kiên quyết như vậy...
Khi taxi đến, Tri Miên mở cửa và lên xe.
Trình Lập thở dài.
Bên kia, Đoạn Chước bước ra khỏi phòng làm việc, đi tới khu nghỉ ngơi cơm nước, liền nhìn thấy một đám nam sinh đang bàn luận sôi nổi ở đó.
Nhìn thấy Đoạn Chước, ánh mắt mọi người đều sáng lên: "Fire!"
Bọn họ đều ngưỡng mộ Đoạn Chước, nói đến EA, rất nhiều người đều lấy Đoạn Chước làm gương.
Đoạn Chước đi tới, vỗ vỗ vai bọn họ, ngồi xuống. "Huấn luyện thế nào rồi?"
"Cực kỳ tốt..."
Mọi người ngoan ngoãn báo cáo tiến độ, rốt cục người đàn ông cũng hỏi: "Vừa rồi các cậu đang nói cái gì, mà kích động như vậy."
"Tụi em đang nói về giáo viên dạy giao tiếp tiếng Anh ấy! Cô giáo đó siêu xinh luôn!"
"Thoạt nhìn em còn tưởng cô ấy vẫn còn là trẻ vị thành niên cơ..."
"Câu lạc bộ của chúng ta thuê giáo viên đỉnh quá đi."
"Thích cô ấy lắm luôn, cảm thấy cô ấy rất đáng yêu..."
Đoạn Chước mắt lạnh đảo qua, hung hăng vỗ đầu người nói: "Thích cái con khỉ, người ta tới đây dạy học cho các cậu, mà các cậu lại nghĩ cái khỉ gió gì thế hả?"
"..." Chúng em nghĩ cái gì chứ?
Đoạn Chước: "Trong tuần, cậu có lớp tiếng Anh giao tiếp vào khi nào?"
"Sáng nay, và tối thứ Hai."
Sau khi trò chuyện vài câu, Đoạn Chước kêu bọn họ ăn cơm cho tốt, sau đó đứng dậy rời đi.
Bước ra ngoài, anh nhìn thấy Trình Lập đang đi lên phía trước:
"Anh Chước, cô Tri... tự bắt taxi về rồi."
Người đàn ông im lặng trong vài giây, sau đó chế nhạo. "Kệ cô ấy đi."
Trình Lập thấy vậy, muốn khuyên nhủ, nhìn Đoạn Chước bước nhanh về phía trước, cuối cùng lại do dự không biết nói gì.
Nếu các bạn có đọc ở trang copy xong thì cũng nhớ ghé qua luvevaland.co để ủng hộ trang gốc cho nhóm dịch có động lực làm tiếp nhé.
—------------------------------------------------------
Một ngày cuối tuần khác.
Tri Miên dọn dẹp nhà cửa cả ngày, thực sự không có năng lượng để nấu bữa tối nữa, vì vậy, cô liền gọi cơm hộp.
Khi cơm đến, cô mở WeChat ra, thấy những người bạn cùng phòng ký túc xá của mình đang tám chuyện trong group chat, nói về những gì họ làm trong kỳ nghỉ.
Đồng Nhiễm: [Tớ đến nhà bạn trai chơi mấy ngày, hôm qua mới về, ba mẹ anh ấy còn bảo tớ năm nay đến chỗ họ ăn Tết [che mặt]]
Ôn Ôn: [Ha ha ha ha cậu đã gặp ba mẹ anh ấy rồi á?!]
Đồng Nhiễm: [Bạn trai tớ đã nói với ba mẹ anh ấy, lần này tớ sẽ đến chơi và ở lại ăn bữa cơm. Trời ơi, tớ hồi hộp lắm luôn...]
Ngũ Y Thu: [Không sao đâu, mời cậu đến ăn Tết có nghĩa là họ rất thích cậu đó, dù sao thì con dâu xấu cũng phải gặp mặt cha mẹ chồng mà ha ha ha ha.]
Đồng Nhiễm: [Đù má cậu nha!]
Ôn Ôn: [Còn Tiểu Cửu thì sao, sao lại không nói gì thế? @Tri Miên]
Tri Miên trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc. [Đây đây.]
Đồng Nhiễm: [Tiểu Cửu, cậu có đi chơi với bạn trai trong kỳ nghỉ này không? Tớ muốn biết các cậu đi chơi ở đâu, để sang năm mới cũng đi chơi thêm mấy ngày.]
Tri Miên sững sờ một lúc, sau đó trả lời: [Không, tớ đã chia tay với anh ấy rồi.]
Ba người: [??! Chia tay á?!]
[Tại sao đột ngột chia tay?]
[Tại sao vậy?]
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, Tri Miên chỉ nói do tính cách không hợp, cũng không giải thích nhiều, mọi người đều đoán rằng cô đã khó chịu, nên an ủi cô rất nhiều, Tri Miên nói không sao cả, trạng thái của cô đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Ôn Ôn chuyển đề tài: [Kỳ nghỉ đông năm nay tớ phải ôn thi lái xe, mà đến giờ tớ vẫn chưa bắt đầu thi...]
Ngũ Y Thu: [Mẹ nó, có phải cậu định kéo lê từ năm nhất đến năm cuối à!]
Đồng