Chương 43:
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đoạn Chước rời đi cùng Tri Miên, ba người bọn họ vẫn ở lại chỗ cũ, nhớ lại thái độ thân mật của người đàn ông đối với Tri Miên, cả ba đều sững sờ.
"Tình hình này là thế nào? Đoạn Chước cùng bạn gái cũ...?!"
"Hai người bọn họ sao có thể... Không phải nói Đoạn Chước đang theo đuổi một cô gái sao?"
"Không phải Đoạn Chước đã đá cô ta, cắt đứt liên lạc rồi sao?"
Cả ba nhìn nhau, há hốc miệng kinh ngạc.
Bên kia, Tri Miên bước xuống lầu, trên người vẫn khoác áo khoác của Đoạn Chước, nghĩ đến tiếp theo sẽ phải gặp rất nhiều người, trong đầu lại hiện lên đủ loại suy nghĩ.
Đoạn Chước quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt của cô, khóe môi nhếch lên: "Đang nghĩ gì vậy?"
"Không có gì…"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tri Miên nghĩ lại, cũng không có gì mà phải xấu hổ cả.
Bước xuống lầu một, đã có rất nhiều bạn bè đã đến, đang ngồi trong phòng khách tán gẫu, khi nhìn thấy Đoạn Chước và cô gái bên cạnh, những người biết chuyện liền ồn ào nhốn nháo.
"Anh Chước..."
"Lạ lắm, lạ lắm à nha..."
Lúc này, ba người phụ nữ ở trên lầu đi theo sau, nghe thấy âm thanh nhốn nháo, đều im lặng nhìn hai người ở cuối cầu thang.
Tri Miên bị mấy lời này làm cho có chút ngượng ngùng, Đoạn Chước đút hai tay vào túi quần, khóe môi cong lên lười biếng: "Ồn ào cái gì? Đã theo đuổi được người ta đâu."
"Ù uây..."
"Anh Chước mà cũng có ngày hôm nay ha ha ha ha."
Tiếng la ó và tiếng cười ầm lớn dần.
Khi ba người phụ nữ nghe được mấy lời của Đoạn Chước, đều sững sờ —
Vậy những gì họ vừa nãy, cô gái mà Đoạn Chước theo đuổi gần đây, lại chính là bạn gái cũ của anh?!
Mặt ba người tái xanh.
"Em gái, em đừng để Đoạn Chước theo đuổi được quá sớm, kiểm tra cậu ấy lâu vào! Cứ để cậu ấy phải theo đuổi 3 - 5 năm rồi anhg tính tiếp."
"Ha ha ha ha ha 3 - 5 năm, Đoạn Chước không theo đuổi được người ta, tức giận đến mức đi tu luôn..."
Đoạn Chước nheo mắt, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Tri Miên cứ nghĩ Đoạn Chước sẽ che giấu sự thật, nhưng cũng không ngờ anh lại nói là anh đang theo đuổi cô trước mặt nhiều người như vậy, lại còn không hề xấu hổ chút nào...
Đoạn Chước sợ cô gái nhỏ sẽ không thoải mái, vì vậy, anh nắm lấy canhy cô: "Đi thôi, mặc kệ bọn họ đi."
Đoạn Chước rời đi cùng Tri Miên.
Một chàng trai không biết chuyện hỏi: "Này, đó không phải là bạn gái cũ của Đoạn Chước sao?"
Mọi người phá lên cười. "Người anh em này, cung phản xạ của cậu vừa đi một vòng Trái Đất rồi về đây đấy à?"
Chàng trai: "Tôi có biết gì đâu, vừa mới phản ứng lại... Không phải bọn họ chia tay lâu rồi sao? Còn là do Đoạn Chước đề nghị chia tay nữa mà"
"Đúng vậy, rốt cuộc thì ai là người đề nghị chia tay?"
"Hỏi Gia Cát ấy, nhất định là cậu ấy sẽ biết."
Gia Cát Vũ đi tới, nghe được câu hỏi này thì vui vẻ nói: "Ai bảo Đoạn Chước đề nghị chia tay? Rõ ràng cậu ta mới là người bị đá thì có?!"
"Bị đá sao?!"
"Nếu không, thì sao bây giờ cậu ta lại cứ đi theo sau cô bé để đòi quay lại chứ?"
Những người không hiểu rõ chuyện ồ lên.
Ai có thể ngờ là một người kiêu ngạo bất cần như Đoạn Chước lại bị đá chứ!
Mọi người thở dài: "Ban đầu bọn tớ còn tưởng là anh Chước không nghiêm túc lắm đâu..."
"Anh Chước và bạn gái đã ở bên nhau được 4 năm rồi đó, ok? Bạn gái anh còn siêu tốt nữa."
"Cũng không đến mức làm anh Chước thương nhớ như vậy chứ?"
"Nhìn qua thì tưởng Đoạn Chước mê chơi, nhưng cậu xem, bên ngoài cậu ấy, ngoại trừ em gái kia, đã bao giờ có người khác chưa?"
"Thảo nào, năm trước, khi tớ nói là muốn giới thiệu đối tượng cho cậu ấy, cậu ấy lại muốn đánh tớ."
"Mẹ nó, hóa ra anh Chước lại là hình tượng nam chính thâm tình à?!"
Căn phòng sôi động hẳn lên, Tri Miên bị Đoạn Chước đưa tới một gian phòng không có người, vừa đi vào đã thấy một phòng trò chơi, Tri Miên lướt qua, đi thẳng tới bàn bóng đá. (1)
Bàn bóng đá là một sân bóng mô phỏng nơi thi đấu bóng đá, các “cầu thủ” trên “sân” được điều khiển bằng cần điều khiển để đá bóng.
Tri Miên xoay cần điều khiển, Đoạn Chước nhìn. "Có muốn chơi không?"
Tri Miên rất mê chơi trò này.
"Có chứ."
Người đàn ông chống khuỷu tay lên thành bàn, cúi người nhìn cô: "Vậy thi đấu được không?"
"Được."
Anh cong môi cười. "Phải giao kèo hình phạt khi thua cuộc trước đã."
"Hình phạt gì?"
"Bên thua phải đồng ý một điều kiện với bên thắng."
Cô phát giác có gì đó không ổn, Đoạn Chước nhướng mày nhìn cô: "Sao? Không dám à?"
Tri Miên vẫn ngẩng mặt lên, không hề thua về khí thế: "Thì chơi."
Anh mỉm cười. "Được rồi, đơn giản thôi, ai ghi được năm bàn thắng trước thì thắng."
Trò chơi bắt đầu.
Tri Miên tập trung xoay cần điều khiển, phát động cuộc tấn công, nhân lúc anh không chú ý, đá một quả vào khung thành của anh.
Cô cong môi, vui vẻ đến mức suýt chút nữa đã hét lên, Đoạn Chước đã kịp thời thu hết nụ cười rạng rỡ của cô vào mắt, lặng lẽ cười, khen: "Em chơi tốt hơn anh nhiều."
Trong nhà Lương Chi Ý có cái này, mỗi lần đến đó cô đều phải chơi vài ván, tuy rằng đã lâu không chơi nhưng vẫn còn chút kỹ thuật.
Sau đó, Tri Miên ghi ba bàn liên tiếp.
Trên mặt cô hiện lên một nụ cười đắc thắng, Đoạn Chước thấy vậy, nhàn nhạt nói: "Em còn thiếu một bàn thắng nữa, còn chưa phân thắng bại đâu."
Đáy lòng Tri Miên tự đắc, chỉ còn thiếu một bàn nữa, chẳng lẽ anh còn có thể lật ngược trận đấu sao?
Ai ngờ, cái miệng quạ đen của cô lại ứng nghiệm.
Tiếp theo, Đoạn Chước như một người khác, hai bên hoán đổi công kích và phòng ngự, anh dễ dàng ghi được bốn bàn thắng.
Tri Miên sửng sốt, ngẩng đầu thì nhìn thấy nụ cười lười biếng trên môi của người đàn ông, bộ dạng thèm đòn. "Anh mới vừa tìm được cảm giác thôi."
"..."
Lần phát bóng cuối cùng, Tri Miên suýt chút nữa đã có thể ghi bàn, nhưng lại bị Đoạn Chước chặn lại, cuối cùng, anh đã tận dụng sơ hở ở hàng phòng thủ của cô mà sút bóng vào khung thành cô một cách nhanh chóng và chính xác.
“Anh thắng.” Anh nhẹ nhàng nói.
"..."
Đoạn Chước nhìn cô, cười nhẹ: "Sao, tức giận vậy à?"
“Lúc đầu anh cố ý nhả cho tôi ghi 4 bàn thắng à?” Bằng không, sao lúc đầu trận cô có thể chơi thoải mái như vậy được?
“Chỉ là anh tiến vào trạng thái tương đối chậm thôi.” Anh nghĩ tới cái gì đó, thở dài, nhướng mày. "Người nào đó thất bại mà không muốn làm theo giao kèo sao?”
Tri Miên nhớ tới giao kèo ban đầu. "… Anh có điều kiện gì?” Nếu quá đáng thì cứ mơ đi.
Người đàn ông cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Cứ để tạm đấy đã, khi nào anh nghĩ xong thì nói sau."
"..."
Đúng lúc này, Tư Mã Thành bước vào. "Hai người ở đây à, đi ăn cơm thôi."
"Ừm."
Tư Mã Thành đi tới chỗ hai người bọn họ, nhìn bàn bóng đá, huých vào cánh tay Đoạn Chước: "Đêm nay cậu chỉ huy mọi người lập đội chơi trò này nha, đội trưởng Đoạn?"
Tri Miên bên cạnh nghe vậy, nói. "Đội trưởng Đoạn gì vậy?"
"Em không biết