Chương 68:
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tri Miên cũng đã quên, hai ngày trước, mình bỏ phiếu đăng ký vào túi khi nào, rồi lại quên lấy ra.
Cô nghe Đoạn Chước hỏi lại, trái tim chùng xuống.
Thôi xong...
Vẫn bị phát hiện.
Hai má Tri Miên đỏ bừng, cô vốn chưa bao giờ giỏi nói dối, nên chỉ đành rời mắt đi, ngập ngừng không giải thích được nửa câu, cô biết lúc này mình không thể che giấu được nữa, nên cúi đầu: "Em sai rồi."
Đoạn Chước nhìn cô, hít sâu một hơi, mặt mày lạnh lùng.
Đi đến trước mặt cô, anh ném tờ giấy đăng ký xuống trước mặt cô, giọng nói nhẹ nhàng:
"Hai ngày trước đã bị trẹo chân à?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cam chịu.
Đoạn Chước liếm răng, cười: "Cho nên em cố ý nói dối anh là muốn ở lại thành phố D chơi? Chưa muốn trở lại gặp anh? Hay là không muốn anh tìm em?"
"Không phải." Tri Miên lo lắng giải thích. "Chỉ là em không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của anh, nên mới không nói với anh..."
"Sau đó em đã lựa chọn nói dối anh nhiều ngày như vậy hả?"
"..."
Tri Miên biết mình đã sai, cúi đầu, không nói gì.
Giọng điệu của anh trở nên nghiêm túc hơn: "Em nghĩ làm thế này thì anh sẽ không lo lắng sao? Anh có còn là bạn trai em không?"
Tri Miên giật giật môi, muốn xin lỗi anh, nhưng ngay sau đó, Đoạn Chước đã xoay người bước ra khỏi phòng ngủ, thậm chí còn không cho cô cơ hội giải thích.
Tri Miên choáng váng.
Không ngờ anh lại tức giận như vậy.
Cô thực sự không muốn anh quá lo lắng thôi...
Cô cúi đầu, ngón tay chọc nhẹ vào lòng bàn tay, cảm thấy mắt mình rưng rưng, cảm giác chua xót trào dâng.
Bên kia, Đoạn Chước đi xuống phòng bếp dưới lầu, chỉ là muốn tắt bếp đang nấu cháo.
Mở nắp nồi đất màu tím ra, anh nêm nếm hương vị, sau đó múc ra hai bát, đặt lên hai cái đĩa nhỏ, cuối cùng đi lên lầu.
Bước vào phòng ngủ, anh nhìn thấy Tri Miên đang cúi đầu ngồi, đặt đĩa lên bàn trà, giọng điệu rất tự nhiên: "Có đói bụng không? Có muốn qua đây ăn cơm trước không?"
Cô gái không đáp lại.
Đoạn Chước lại bước đến bên cạnh cô, thấy cô bất động, nhận ra điều gì đó, đưa tay nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, nhìn thấy đôi mắt cô gái nhỏ đỏ hoe, nước mắt đầm đìa, ấm ức vô cùng.
Anh cau mày. "Sao lại khóc?"
Tri Miên cụp mắt xuống, lông mi khẽ rung, người đàn ông ngồi xuống, lập tức ôm cô vào lòng, dùng ngón tay lau đi nước mắt của cô, khóe môi bất đắc dĩ cong lên: "Bé con, anh mới nói em hai câu, sao em đã khóc rồi?"
Khóe miệng Tri Miên bĩu xuống, rồi sau đó, nụ hôn ấm áp của Đoạn Chước rơi xuống đôi mắt ẩm ướt của cô, nhẹ nhàng dỗ dành cô.
Sau một lúc lâu, Đoạn Chước nhìn cô, giọng nói có chút khàn khàn: “Đừng khóc, nha?"
Anh bật cười. "Sao lại biến thành anh bắt nạt em vậy?"
Tri Miên thấp giọng lẩm bẩm. "Lúc nãy anh rất hung dữ..."
Đoạn Chước không nhịn được cười. "Sao, em sợ anh à?"
Từ trước đến nay, khi cãi nhau, tính tình cô còn cứng đầu hơn cả anh.
Cô hừ nhẹ, Đoạn Chước xoa đầu cô, chỉ nghĩ, lúc tức giận, cô cứ như trẻ con vậy, nhưng lại rất đáng yêu. Anh dỗ dành:
"Được rồi, là lỗi của anh, anh không nên quát em. Anh biết em sợ anh lo lắng, nhưng nếu em cứ không nói với anh như thế này, thì anh sẽ càng thấy lo lắng hơn. Nếu anh giấu tin mình bị thương với em, thì em có tức giận không?"
Tri Miên nghĩ lại, đúng là như vậy, khi anh đẩy cô ra, không cho cô nhìn thấy anh băng bó vết thương, cô đã cảm thấy khó chịu.
"Lần sau em sẽ không làm vậy nữa." Cô nói.
"Ừm.” Anh nhìn mắt cá chân của cô. "Cho nên, em tĩnh dưỡng hai ngày, mà chân mới được như thế này sao? Vậy lúc trước nghiêm trọng đến mức nào chứ?"
"Lúc đó gần như không thể đi lại được, cho nên em mới nói dối anh."
Đoạn Chước thở dài. "Ngày mai cùng anh đến bệnh viện, biết chưa?"
"Không phải dạo này anh đang bận rộn luyện tập sao?"
"Thỉnh thoảng nghỉ ngơi chút cũng không sao. Em cứ lo cho chân mình trước đi, không cần quan tâm đến chuyện khác."
Tri Miên ôm anh chặt hơn, dựa đầu vào vai anh: "Đoạn Chước, vậy anh không tức giận nữa sao?"
Anh cười nhạt: “Anh không chấp trẻ con."
"..."
Cô tức giận, bị véo mặt, anh hỏi: "Có ăn cháo không?"
"Có... anh nấu cháo gì thế?"
“Cháo xương sườn, trong tủ lạnh chỉ có một ít nguyên liệu nấu ăn.” Anh bế cô lên, đặt ở trên sofa. "Hai ngày nay thích ăn gì, thì cứ liệt kê ra điện thoại, cho người mang nguyên liệu đến đây."
Tri Miên nghĩ, gần đây anh rất bận, nếu còn phải nấu ăn cho mình thì sẽ rất vất vả, nên cô nói. "Thực ra, em có thể gọi cơm hộp đến được mà?"
Anh liếc cô một cái, trực tiếp dập tắt ý tưởng của của cô trong một nốt nhạc.
Tri Miên ăn hết cháo nóng, suy nghĩ một hồi. "Đoạn Chước, có thể thuê một dì giúp việc được không? Chỉ cần đến nấu ăn thôi, những thời gian khác thì không cần ở lại."
Làm như vậy, thì anh sẽ không phải lo lắng quá nhiều, hơn nữa, ngày thường, vừa về nhà là anh sẽ có cơm để ăn luôn.
Đoạn Chước suy nghĩ một chút, rồi gọi điện thoại cho Trang Gia Vinh, nói về chuyện này.
Vài phút sau, anh cúp máy, đặt điện thoại lên bàn trà: "Lão Trang nói là sẽ thu xếp cho một đầu bếp và một dì giúp việc qua đây, thường ngày sẽ chăm lo cho em, cơm ăn ba bữa cũng không phải lo lắng."
Đoạn Chước không phải nghĩ cho bản thân, mà là muốn thuê một dì giúp việc đến chăm sóc Tri Miên khi anh không có ở nhà, để cô gái nhỏ không bất cẩn vấp ngã khi đi một mình nữa. Hơn nữa, đến lúc đó, nếu cần phải nấu nước nấu thuốc, thì cũng có người giúp đỡ.
Tri Miên cảm thán, hình như mọi chuyện đang đi theo chiều hướng chuyện bé xé ra to rồi...
Cô không bị nghiêm trọng đến vậy.
Nhưng cô không dám lên tiếng phản đối, sợ làm người đàn ông không vui.
Sau khi ăn xong, Đoạn Chước giúp cô bôi thuốc, sau đó nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp, Tri Miên thoải mái dựa vào giường, trong lòng nổi lên cảm giác hạnh phúc: "Đoạn Chước, em là người duy nhất được anh phục vụ như thế này sao?"
Khóe miệng Đoạn Chước cong lên một nụ cười. "Có phải cảm thấy rất vinh dự không?"
"Hơi hơi."
Suy cho cùng, thì trước đây, anh hiếm khi dịu dàng như vậy.
Tri Miên nhìn anh, nói. "Anh có nhớ, một lần, em đánh nhau trong quán bar, sau đó anh đã kéo em đi, rồi dạy dỗ em một trận không?"
Đoạn Chước mơ hồ nhớ lại. "Sao vậy?"
"Khi đó anh thật sự rất hung dữ với em."
Anh cong môi. "Thù dai vậy sao?"
Tri Miên ôm gối, sờ sờ cái tai thỏ của gối. "Em biết anh đôi khi muốn tốt cho em, nhưng em hy vọng anh sẽ không hung dữ với em, giống như lần đó vậy, thật ra em không muốn đánh nhau với người khác, anh sợ em bị thương, nhưng nếu anh hung dữ với em, thì chỉ càng khiến em buồn bực hơn thôi..."
Tri Miên là một người ăn mềm không ăn cứng, nhưng Đoạn Chước lại là một người mạnh miệng mềm lòng.
Vì vậy, đôi khi, khi trò chuyện, hai người sẽ xảy ra xích mích.
Đoạn Chước suy nghĩ một chút, liếm liếm môi, ngẩng đầu nhìn cô. "Từ nay về sau anh sẽ không hung dữ với em nữa, được không?"
Nếu cô gái nhỏ của anh không thích, thì anh sẽ cố kiểm soát tính tình của mình.
Tri Miên mỉm cười, gật đầu. "Sau này, nếu anh hung dữ với em, thì em sẽ nhắc nhở anh."
Đoạn Chước cười. "Được."
—---------
Buổi tối, sau khi Tri Miên được bôi thuốc vào chân xong, cô lại vẽ tranh trong phòng.
Đoạn Chước vội vàng đi xử lý chuyện công việc, xong lại tập luyện trong phòng gym thêm một tiếng, đến gần mười giờ mới trở về phòng ngủ.
Anh bước vào, thấy cô vừa mới đóng máy tính lại. hỏi: "Em vẽ xong rồi sao?"
"Thực ra, hai ngày trước ở khách sạn, em đều chăm chỉ vẽ phác thảo, nên thời gian tiếp theo sẽ khá nhẹ nhàng. Anh cũng đã xong việc rồi sao?"
"Ừm."
“Em muốn đi tắm rửa.” Cô đặt máy tính sang một bên.
Đoạn Chước đi đến bên cạnh cô, ôm lấy cô, nhỏ giọng nói bên tai cô:
"Anh ôm em đi tắm nhé?"
Tri Miên sửng sốt một chút, nhìn thấy vẻ mặt cà lơ phất phơ, nụ cười xấu xa trên mặt anh, liền biết ý đồ của người này nhất định không trong sáng, nhưng Đoạn Chước đàng hoàng giải thích: "Chân em bây giờ bị thương, không tiện tắm một mình, lỡ trượt chân thì sao?"
"Ừm…"
Đây thực sự là một vấn đề nan giải.
Đoạn Chước không cho cô cơ hội do dự, trực tiếp bế cô đi vào phòng tắm, sau đó xoay người ra ngoài, cầm một chiếc ghế đẩu cao vào, để cô có chỗ ngồi.
Tri Miên ngồi xuống, Đoạn Chước cởi quần áo ra, đặt qua một bên.
Hình thể của người đàn ông rất đẹp, đường cong cơ bắp liền mạch, thon chắc mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là luyện tập lâu năm. Hơn nữa, cơ bắp cũng không quá đồ sộ, sẽ không khiến người ta cảm thấy đáng sợ, chỉ cảm thấy bùng nổ của hormone nam tính.
Muốn được tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, là mơ ước của rất nhiều fans của Đoạn Chước.
Đoạn Chước nhận thấy ánh mắt của cô, cong môi, cười nói: "Có phải bạn trai em rất đẹp trai không?"
Tri Miên vừa ngượng ngùng vừa ngọt ngào gật đầu: "Đẹp."
"Nếu đẹp thì sẽ cho em ngắm đủ."
Người đàn ông cụp mắt xuống nhìn Tri Miên, đưa tay nâng mặt cô lên, cúi mặt, hôn xuống. Tri Miên nhắm mắt lại, cảm nhận được anh cạy răng cô ra, rồi dây dưa sâu hơn.
Ánh đèn vàng buông xuống, ánh sáng ấm áp lóe lên trước mắt.
Tri Miên đưa tay lên, ôm lấy vai anh.
Hai người đã xa nhau ba bốn ngày, lúc này, nỗi khổ tương tư càng ngày càng trào dâng, mọi hành động đều theo ý muốn trong lòng.
Một lúc lâu sau, Đoạn Chước mới buông môi cô ra, hôn lên vành tai cô.
Đến khi váy được treo lên mắc áo bên cạnh, Đoạn Chước nhìn thẳng vào cô, cho đến khi tầm mắt dừng lại ở vết thương trên mắt cá chân của cô, hầu kết dịch chuyển, đè nén cảm xúc trong đầu, chỉ có thể hôn môi để giảm bớt ngọn lửa trong lòng.
Khó khăn lắm mới gặp được cô gái nhỏ, nhưng lại không thể làm gì được.
Không biết anh đã khó chịu như thế nào.
Mãi đến khi hôn môi Tri Miên đến đỏ bừng, Đoạn Chước mới buông cô ra, chạm trán vào trán cô, thở gấp: "Anh sẽ cố gắng thành thật tắm rửa giúp em."
Tri Miên xấu hổ, ánh mắt tự nhiên rũ xuống một chỗ, nhìn nó, khuôn mặt lập tức đỏ bừng như nhuộm.
Vòi hoa sen trong phòng tắm được mở lên.
Hơi nước ấm áp từ bên trong bốc lên.
Người đàn ông thực sự làm theo lời mình nói, giúp cô tắm rửa cẩn thận, không hề nhiều lời.
Đối với cả hai người mà nói, đây thật sự là một hình thức tra tấn.
Sao Tri Miên lại không khao khát được thân mật với anh chứ?
Một lúc sau, cuối cùng hai người cũng tắm rửa xong, Đoạn Chước tự lau người mình trước, sau đó dùng khăn tắm quấn chặt lấy cô, lau sạch nước, sau đó đi ra khỏi phòng tắm.
Anh ôm cô trở về phòng, Tri Miên chui vào trong chăn, buồn ngủ gọi tên anh một tiếng, Đoạn Chước nằm xuống, ôm cô gái nhỏ vào lòng, cẩn thận gỡ chăn quanh người ra giúp cô, để chân không bị đè nặng.
Tri Miên dựa vào vai anh, đầu cọ cọ anh, lẩm bẩm nói: "Đoạn Chước —"
"Ừm, anh ở đây."
"Em thấy hơi buồn ngủ..."
Hôm nay, đi máy bay đến kiệt sức, cô mệt mỏi đến mức mí mắt cứ đánh nhau liên tục.
Đoạn Chước cười, hôn lên trán của cô. "Ngủ đi."
Cô gái từ từ chìm vào giấc ngủ, Đoạn Chước ôm người con gái mềm mại trong lòng, cố gắng ổn định cảm xúc bị khuấy động, chỉ có thể chịu đựng, từ từ siết chặt cánh tay ôm cô.
—---
Trong mấy ngày kế tiếp, Tri Miên đều ở ttc để “hồi phục chấn thương” ở chân.
Vốn dĩ, cô định tuần này sẽ chuyển nhà, nhưng hiện tại, cũng chỉ có thể đợi chân khỏi trước đã.
Sau khi khám bác sĩ, Tri Miên đã áp dụng phương pháp kết hợp giữa cả thuốc Đông và Tây y, cả bôi ngoài da và uống thuốc, nên vết sưng trên chân cũng dần biến mất.
Trong nhà có người đến chăm lo cho chế độ ăn uống và sinh hoạt của Tri Miên, nên cô đã thoải mái hơn rất nhiều. Mà Đoạn Chước có thể bận tập luyện, không cần phải quá lo lắng xem không biết cô ở nhà một mình có thể tự chăm sóc bản thân được không.
Dì giúp việc mới tới đã được Đoạn Chước dặn dò, là phải nấu bữa phụ cho cô, buổi chiều thỉnh thoảng nấu một ít canh bổ dưỡng, thỉnh thoảng Tri Miên không thích uống, thì dì giúp việc lại khuyên bảo: "Cô Tri, uống thêm một chút đi, tốt cho thân thể mà, đây là do cậu Đoạn đích thân dặn dò đấy."
Nếu cô không uống, thì lúc trở về, Đoạn Chước nhất định sẽ dạy dỗ cô cho mà xem.
Tri Miên khóc không ra nước mắt, chỉ có thể ngoan ngoãn bồi bổ.
Rõ ràng chỉ bị thương ở chân thôi mà, vậy mà Tri Miên thậm chí còn cảm thấy mình giống như dưỡng thai không bằng. Thật đáng sợ qwq.
Nhưng đồ ăn đầu bếp làm rất ngon, một ngày ba bữa, cô ăn đến là vui vẻ.
Buổi tối, khi Đoạn Chước từ câu lạc bộ trở về, thì người ngoài sẽ rời đi.
Anh cùng cô ăn cơm, trò chuyện, bôi thuốc cho cô xong, thì hai người lại đi làm việc riêng.
Dần dần, vết thương ở chân của cô cũng dần khỏi hẳn.
Tối thứ sáu, Tri Miên rửa mặt, cảm thấy lòng bàn tay mình hơi khô, nên đi lấy kem dưỡng da tay, mở ngăn tủ đầu giường ra, thì thấy có mấy hộp nhỏ, tất cả đều mới cứng, chưa bóc vỏ.
Mấy ngày nay, Đoạn Chước đều không chạm vào cô, hai người chỉ nằm bên nhau, cùng lắm thì người đàn ông cũng chỉ hôn cô, không có động tác tiếp theo.
Tri Miên biết anh sợ làm chân cô bị thương, nên vẫn luôn cố gắng chịu đựng, nhưng thực ra thì cô gần như đã khỏi hẳn rồi.
Cô ngại không muốn chủ động, cũng không dám ám chỉ, mỗi lần bị người đàn ông trêu chọc xong, thì toàn thân cô mềm thành một vũng nước, nhưng Đoạn Chước lại dừng lại, không tiếp tục nữa, bảo cô đi ngủ.
Cô còn ngủ được sao QAQ.
Tri Miên chán nản đóng ngăn kéo lại.
Hơn mười giờ tối, cô đang đọc sách thì nghe thấy cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Đoạn Chước bước vào, nói chuyện với cô hai câu, đi vào phòng để quần áo, lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Tri Miên nhìn xuống chiếc váy ngủ màu trắng cô mặc hôm nay, tim đập nhanh hơn một chút, đầu óc nóng bừng, đọc sách cũng không vào, nên dứt khoát nằm xuống.
Một lúc sau, cửa phòng tắm