Chương 77:
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàng Y Bạch cụp mắt xuống, vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái Tri Miên, giật mình.
Nhẫn, hôn lễ...
Sao tốc độ của họ nhanh quá vậy?! Không phải mới chỉ ở bên nhau được vài tháng sao? Vậy mà đã sắp kết hôn rồi?!
Yêu đương thì cô ta còn có thể hiểu Đoạn Chước, nhưng Đoạn Chước và Tri Miên ở bên nhau, vậy mà còn sẽ kết hôn?!
Hàng Y Bạch hoàn toàn ngây người.
Tri Miên đáp lại lời Đoạn Chước, nhìn lên thấy sắc mặt Hàng Y Bạch, cảm giác nói chuyện này trước mặt người ngoài, có chút ngại ngùng, nhưng quay đầu lại thì thấy, vẻ mặt người đàn ông vẫn rất tự nhiên, như thể hoàn toàn không thấy Hàng Y Bạch vậy.
Tri Miên không có da mặt dày như anh, vẫn hơi xấu hổ, gò má cô hơi ửng đỏ, khẽ thì thầm: "Trở về rồi anh hẵng nói..."
Thấy cô ngượng ngùng, Đoạn Chước cong môi: "Được rồi, tối nay về nhà, chúng ta từ từ nói chuyện."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đưa tay lên, lòng bàn tay xoa nhẹ đôi môi đỏ mọng của cô, rồi cười nhẹ. "Màu son hôm nay hơi nhạt."
"..."
Còn không phải là lỗi của anh sao... Lúc nãy, trước khi xuống xe, người đàn ông này cứ một hai phải kéo cô vào trong xe, hôn một lát rồi mới buông ra.
Biết anh đang cố ý trêu chọc mình, Tri Miên tức giận trừng mắt nhìn anh, vừa định mở miệng, thì một người làm đi tới: "Cậu Đoạn, cô Tri, cô Hàng, ông Trang kêu ba người đi xuống, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi."
Đoạn Chước đứng lên, nắm tay Tri Miên: "Đi, chúng ta đi xuống thôi."
"Anh đi trước đi..." Tri Miên suy nghĩ một chút. "Em đi tô lại son môi."
Anh mỉm cười. "Như vậy cũng đã đẹp rồi."
Tri Miên lườm anh một cái, thoát khỏi tay anh, bước về phòng.
Đoạn Chước thu hồi tầm mắt, vô tình liếc thấy Hàng Y Bạch đang đứng ngây người nhìn mình, sau đó coi như không thấy mà rời mắt đi, xoay người bước xuống lầu.
Bả vai Hàng Y Bạch run lên theo hô hấp nặng nề, cô ta nắm chặt tay, đôi mắt tức giận, rồi nhìn về hướng Tri Miên bước đi.
Bên kia, Tri Miên trở lại phòng ngủ, đứng trước gương toàn thân, tô son, sửa sang quần áo.
Thực ra, hôm nay, cô khá lo lắng.
Cũng lâu rồi cô không gặp họ hàng bên này của Đoạn Chước, giờ lại xuất hiện với tư cách là vị hôn thê của anh, cô không biết mấy bà cô bà dì đó sẽ nhìn mình như thế nào?
Cô hy vọng mình có thể làm người ta thích một chút.
Chuẩn bị xong, cô bước ra khỏi phòng, vừa mở cửa đã nhìn thấy Hàng Y Bạch đang dựa vào bên cạnh cửa.
Cô khó hiểu, đi ra ngoài, Hàng Y Bạch nhìn cô, lạnh lùng hỏi: "Hai người... chuẩn bị kết hôn sao?"
"Ừm."
Hàng Y Bạch bật cười: "Các người muốn kết hôn, chú Trang đã đồng ý chưa? Ba mẹ anh Đoạn Chước đã đồng ý chưa?"
Tri Miên nghe vậy thì cười dịu dàng: "Khi Đoạn Chước cầu hôn, cậu cũng có mặt mà. Bình thường chú dì rất bận, nhưng sau khi cầu hôn, tôi cũng đã nói chuyện điện thoại với họ rồi."
Ánh mắt Hàng Y Bạch càng lạnh hơn: "Nhưng mà hai người mới ở bên nhau được bao lâu? Anh Đoạn Chước có biết rõ về cô không? Tôi rất muốn biết, cô đã trói buộc anh ấy bằng cách nào? Mà khiến anh nóng lòng muốn cưới cô đến vậy?"
Tri Miên chớp chớp mắt: "Tôi cũng không biết tại sao anh ấy lại nóng lòng muốn cưới tôi hết, hay là cô đi hỏi anh ấy thử đi?"
"..."
Sao người này có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?!
Hàng Y Bạch tức giận. "Tôi chỉ muốn biết, vì sao lại là tôi? Lúc trước, khi tôi quen biết anh Đoạn Chước, cô ở đâu? Tôi kém hơn cô điểm gì? Mà cô lại có thể cướp anh ấy đi?"
Tri Miên nhìn cô ta, trầm giọng hỏi lại: "Tôi và Đoạn Chước đã quen biết chín năm, mà chín năm trước, cô ở đâu?"
Hàng Y Bạch đột nhiên sững sờ: "Chín năm..."
"Chúng tôi đã ở bên nhau từ trước, những gì chúng tôi biết về nhau, chẳng lẽ không bằng cô sao?" Tri Miên nheo mắt. "Hơn nữa, cái gì mà tôi cướp anh ấy đi? Đoạn Chước vốn không thuộc về cô, Đoạn Chước nghĩ gì về cô, nếu cô không rõ, thì có thể đi hỏi lại anh ấy một lần nữa."
"..."
Nghe vậy, sắc mặt của Hàng Y Bạch hoàn toàn cứng đờ.
Cô ta không ngờ, đây lại là một cuộc quyết đấu không hề có phần thắng.
Tri Miên khẽ gật đầu với cô ta. "Tôi xuống lầu trước."
Cô rời đi, để lại Hàng Y Bạch như con ngốc, đứng như trời trồng ở đó, vô cùng xấu hổ.
Tri Miên bước xuống lầu, đi tới sảnh tiệc, cuối cùng nhìn thấy Đoạn Chước đứng ở cửa, bên cạnh không có ai, anh đang đợi cô.
“Em đi tô lại son hay là đi tắm đấy?” Tới trước mặt anh, người đàn ông hỏi đùa.
Tri Miên giận anh. "Chỉ là vừa rồi, khi em định đi xuống, thì có nói vài câu với cô Hàng kia..."
Đoạn Chước cau mày: "Cô ta tìm em nói cái gì?"
Tri Miên cụp mắt xuống, lắc lắc tay anh, giả vờ ghen tuông mà lẩm bẩm. "Người ta không ngờ là chúng ta kết hôn sớm như vậy, cảm thấy không thoải mái, còn tưởng chúng ta vừa mới quen nhau không lâu, cảm thấy anh không hiểu em, sợ anh sẽ hối hận."
Ánh mắt Đoạn Chước trở nên lạnh lẽo. "Cô ta ăn no rửng mỡ nên tới tìm em nói cái này sao? Có phải cô ta mắng em không? Để anh đi tìm cô ta."
Tri Miên vội vàng giữ chặt anh, cong môi: "Không mắng em, thật ra cũng chỉ nói vài câu, em cũng đã đáp trả, dập tắt ảo tưởng của người ta đối với anh. Còn không phải là do người nào đó quá đẹp trai, thu ong hút bướm, luôn khiến người ta thương nhớ sao."
Đoạn Chước cười bất lực, không biết mình thu ong hút bướm lúc nào.
Anh ôm cô vào lòng, nhỏ giọng dỗ dành, hỏi: "Vậy chúng ta tổ chức hôn lễ sớm hơn một chút đi? Để mọi người biết là anh đã có vợ, để sau này không còn ai nhớ thương anh nữa."
Tri Miên nghe vậy, trong lòng ngọt như mật: "Nhưng người nào đó nói tới nói lui, không phải là vẫn vòng về mục đích của mình sao?"
"Phương pháp này của anh chính là nhanh nhất rồi."
Tri Miên mỉm cười, kiêu ngạo nói. "Em sẽ suy xét lại."
Đoạn Chước cười cười, cuối cùng dẫn cô vào sảnh tiệc.
Đêm nay đông đủ người thân, bạn bè, còn có rất nhiều người trong giới kinh doanh, ai cũng có chút kinh ngạc khi thấy Đoạn Chước ôm một cô gái xa lạ, chưa từng nhìn thấy.
Sau khi bữa tiệc sinh nhật bắt đầu, Trang Gia Vinh dẫn Đoạn Chước và Tri Miên, đi kính rượu từng bàn, Đoạn Chước giới thiệu với người ngoài. "Đây là vị hôn thê của tôi, Tri Miên."
Tin tức vị hôn thê này đặc biệt bùng nổ, ai cũng không ngờ Đoạn Chước sẽ kết hôn, trong lòng vẫn nghi ngờ, người phụ nữ cũng này không phải là tiểu thư danh gia vọng tộc gì cả.
Mà Trang Gia Vinh bên cạnh cũng rất nhiệt tình giới thiệu, vừa nhìn đã biết là rất tán thành cuộc hôn nhân này, còn nói rằng Trang Thư Lan và Đoạn Tu Viễn cũng thích Tri Miên, những người khác cũng không dám nhiều lời.
Lúc đầu, Tri Miên còn có chút lo lắng, sợ sẽ phải nghe một số lời không hay, nhưng hiện tại, cô mới biết được, mình không cần phải lo lắng gì cả, bởi vì Đoạn Chước luôn ở bên cạnh cô, tình yêu kiên định của anh, có thể chống lại mọi lời đồn đại vớ vẩn.
Cuối cùng, mọi người cùng cắt bánh, tặng quà sinh nhật, bữa tiệc kết thúc thành công tốt đẹp.
Buổi tối, Tri Miên và Đoạn Chước qua đêm trong trang viên, hai người trở về phòng, ăn chút hoa quả trên sofa, tỉnh rượu, Đoạn Chước ôm cô, cười hỏi: "Chúng ta tổ chức hôn lễ vào tháng 11, Đoạn Chước không?"
"Tháng mười một?"
"Bây giờ là tháng chín, hai tháng để chuẩn bị chắc cũng đủ, hơn nữa, nếu lùi lại đến cuối năm, thì thời tiết rất lạnh, hơn nữa, chắc là công việc của cậu và ba mẹ anh cũng rất bận rộn. Nhưng nếu trì hoãn thêm, thì anh không đợi nổi lâu như vậy."
Tri Miên tựa đầu vào ngực anh, ngửa đầu nhìn anh: "Em cảm thấy mình là người đầu tiên trong số các bạn học đại học kết hôn."
"Hửm"
"Em còn chưa nghe các