Quả nhiên, không ngoài dự đoán, buổi tối, sau khi cùng Lạc Du đi ăn về, Đinh Trí Hà đã ngồi sẵn trong nhà Hạ Diệp.
“Bố, bố đến lúc nào vậy? Sao không báo trước với con một tiếng?” Hạ Diệp nặn ra nụ cười, vui vẻ ngồi xuống sofa.
Đinh Trí Hà uống một ngụm trà vừa mới pha, xoa đầu Hạ Diệp.
“Haizz! Con gái của bố lớn rồi, có phải con sắp không cần ông bố này nữa không?” Giọng ông hệt như trẻ con, ôm lấy Hạ Diệp rồi than khóc.
Cô không ngờ bố cô lại dùng cái giọng này để nói với cô.
“Ầy! Bố à, làm sao con có thể không cần bố được chứ!” Hạ Diệp bật cười.
“Aizz! Có bạn trai rồi, còn giấu diếm như vậy, không phải không cần người bố này thì là gì chứ!” Đinh Trí Hà thở dài.
“Chuyện không phải như bố nghĩ đâu.
Vương Minh Thần, anh ấy chỉ là sếp của con.” Cô nhanh chóng giải thích, tháo gỡ mọi hiểu lầm.
“Sao bố tưởng con là bạn gái cậu ta?”
“No no! Chỉ là sếp thôi.” Hạ Diệp lắc đầu, phản bác thẳng thừng.
Nếu không phải tại anh ta thì giờ cô cũng không phải mệt nhọc đi giải thích như thế này.
Đinh Trí Hà gật gật đầu, nghĩ một lúc rồi nói: “Theo bố thấy thì cậu ta là người tài giỏi, xét về tướng mạo hay tài năng thì đều hợp làm con rể.”
“Bố! Sao bố lại nghĩ như vậy?” Hạ Diệp nhăn mặt.
Đinh Trí Hà bật cười, xoa đầu con gái: “Không có gì, chỉ là bố có thêm một ứng cử viên con rể nữa thôi.”
Mọi chuyện giải quyết êm xuôi hơn những gì mà Hạ Diệp tưởng tượng.
Bố cô cũng đã hứa sẽ không kể chuyện này cho mẫu hậu đại nhân của cô nghe, nếu không chắc chắn lại phải ngồi vắt óc nghĩ cách giải thích part 2.
Bố cô thì dễ tính rồi, nhưng mẹ cô thì không.
Nửa đêm, không hiểu sao cô lại không ngủ được, trằn trọc hơn một tiếng đồng hồ, hai con mắt của cô vẫn mở.
Cảm giác cứ bị thiếu thiếu gì đó, nhưng lại không biết thiếu cái gì.
Trình Minh Thành đi làm việc của anh ấy, chắc hai ngày nữa mới về.
Giờ chán quá chẳng biết gọi ai để chơi cùng.
Nếu gọi Lạc Du thì chắc chắn cậu ấy sẽ trốn ra khỏi nhà để đến đấy mất, sáng mai lại nhìn thấy vẻ mặt khó xử của chú tài xế thì cũng không hay lắm.
“Ting!”
Tiếng thông báo tin nhắn vang lên, Hạ Diệp với lấy chiếc điện thoại trên bàn ở đầu giường.
“Em ngủ chưa?”
Là tin nhắn của Vương Minh Thần.
“Chưa.”
“Không ngủ được à?”
“Ừm.”
“Tôi cũng vậy.
Nhớ em quá!”
“Thôi im đi.”
“Muốn uống cà phê không?”
“Muộn rồi.”
“Mở cửa đi, tôi đang đứng trước nhà em.”
Dòng tin nhắn này của anh khiến cô bật người dậy.
Cô có nhìn nhầm không vậy? Mặc dù không tin lắm nhưng cô vẫn ngồi dậy, xỏ dép rồi đi ra ngoài phòng khách.
Hít một hơi thật sâu, Hạ Diệp mở cửa, nhìn ra ngoài, nhưng, lạ thay, chẳng có một bóng người nào ngoài cửa.
Đúng là đồ lừa đảo.
“A!”
Vừa định đóng cửa đi vào thì cả người cô đột nhiên bị ôm lấy, khiến cô giật mình mà hét lên.
“Anh làm cái gì vậy?” Hạ Diệp cáu gắt nói.
“Ai bảo em không nhìn thấy tôi.
Rõ ràng tôi đứng bên này, em lại chỉ nhìn bên kia.” Vương Minh Thần nhếch môi cười.
“Anh đến đây với mục đích gì?” Hạ Diệp cảnh giác nói, nhìn anh bằng ánh mắt đề phòng.
Biết vậy cô không ra mở cửa, ngộ nhỡ anh ta giở trò gì với cô.
Vương Minh Thần tựa người vào cửa, giơ ly cà phê lên, nghiêng đầu nói: “Tất nhiên là mời em uống cà phê.”
“Anh tốt như vậy sao?” Cô nhăn mặt nói.
“Ngoài trời lạnh quá, vào nhà nói chuyện đi.” Vương Minh Thần tự nhiên như ruồi, cứ vậy đi vào trong nhà cô, cởi giày rồi xỏ dép đi trong nhà vào.
“Ê! Này!” Hạ Diệp thật chẳng biết làm gì hơn, chỉ đành chạy vào trong ngăn cản anh.
Nhưng anh lại vô cùng ngoan ngoãn, ngồi xuống ghế sofa, bỏ cà phê ra khỏi chiếc bịch.
“Em có thích latte không? Tôi nghĩ là em thích nó.” Anh đặt ly cà phê xuống bàn, sau đó cầm một ly khác lên uống.
Hạ Diệp ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, ánh mắt cảnh giác.
“Uống đi, em sợ tôi bỏ thuốc vào à?” Vương Minh Thần nở nụ cười, sau đó gác chân nọ lên chân kia.
Hạ Diệp mặc dù không tin tưởng cái gương mặt đẹp trai kia nhưng vẫn cầm ly latte lên, vừa uống vừa nhìn chằm chằm anh.
“Đừng nhìn tôi với ánh mắt đấy.
Mặc dù thích em nhưng tôi không phải là loại người tùy tiện, bừa bãi.” Anh từ tốn nói, sau đó cầm chiếc điều khiển tivi, mở ti vi lên.
Sao anh ta có thể tự nhiên như nhà của mình vậy nhỉ? Đúng là cái đồ không có tí liêm sỉ nào.
Nửa đêm nửa hôm chạy vào nhà con gái người ta, không thấy mình rất bi3n thái sao? Nhưng mà sao nửa đêm rồi mà anh ta vẫn mặc quần áo chỉnh tề thế kia, âu phục, giày da, rõ ràng là trang phục đi làm.
“Bộ anh đi làm ca đêm hả?” Hạ Diệp không kiềm chế được, hỏi luôn những gì mình đang nghĩ.
“Không, tôi mới đi tham gia tiệc xã giao về, chưa kịp về nhà.” Anh vừa nhìn ti vi vừa nói.
“Sao anh không về đi? Đến nhà tôi làm gì? Mà còn nữa, sao anh biết nhà tôi?” Hạ Diệp liên tục tuôn ra các câu hỏi, khiến anh phải quay đầu nhìn.
“Thứ nhất, tôi nói rồi, tôi nhớ em, cho nên mới không về nhà và đến nhà em.
Thứ hai, nhà của em ở đâu, chỉ cần tôi tra một lúc là sẽ có.” Anh uống một ngụm cà phê, chậm rãi nói.
Hạ Diệp không biết nói gì hơn, dường như mấy lời nói đó của anh khiến cô hơi bối rối.
Một con người độc thân suốt hai mươi mốt năm nay làm sao có thể bình tĩnh trước những câu nói sến sẩm như vậy kia chứ.
Mặc dù cô nghe mấy câu này từ mấy sư huynh khóa trên rồi, nhưng suy cho cùng không quen biết nên cũng không để ý, coi như gió thổi bên tai.
“Em đang đỏ mặt đấy à?” Anh nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình, giọng trêu đùa.
Hạ Diệp nghe vậy càng xấu hổ hơn, lấy gối che mặt lại.
“Kệ tôi.”
“Haizzz! Mệt quá, tôi mượn nhà tắm nhà em một lát.” Vương Minh Thần đứng dậy, vươn vai một cái rồi bước đi tìm nhà tắm.
“Này! Anh mượn nhà tắm nhà tôi làm gì?” Hạ Diệp cũng đứng dậy, nhanh chóng chạy theo anh.
“À, đây rồi.” Vương Minh Thần coi lời Hạ Diệp như gió thổi bên tai, vừa nhìn thấy nhà tằm thì liền vui vẻ đi vào.
“Ấy!” Hạ Diệp cũng chạy vào, ngăn cản Vương Minh Thần.
“Anh tính làm gì?” Cô nhíu mày, ngước mặt nhìn anh.
“Tất nhiên là tắm.” Anh thản nhiên đáp lại, sau đó ghé sát tai cô: “Thế nào? Muốn tắm ch ung?”
“Bi3n thái!” Cô đỏ mặt, đẩy mạnh anh ra rồi chạy ra ngoài.
Nhưng… cô vừa làm cái quái gì vậy? Đáng lẽ phải đuổi thẳng cổ anh ta ra chứ.
Sao cô lại chạy ra ngoài như thể anh ta là chủ nhà vậy? Bây giờ thì muộn rồi, cửa phòng tắm đã đóng lại, tiếng nước chảy tí tách như vậy…