Một tuần nữa là bắt đầu kì thi cuối kì, Hạ Diệp đang vừa phải làm đề cương vừa làm dự án của công ty.
Một ngày ngủ năm tiếng, vừa ôn tập vừa làm việc.
Giờ thì hai mắt cô đã bắt đầu xuất hiện quầng thâm rồi.
“Tiểu Diệp, anh thấy sắc mặt em không ổn lắm, anh nghĩ em nên xin nghỉ một hôm đi.” Trình Minh Thành nhẹ giọng nhắc nhở.
Hạ Diệp cố mở căng mắt, lắc đầu: “Không, chỉ là thiếu ngủ thôi.”
“Anh thấy không ổn lắm đâu.
Hay là anh đưa em đi làm, để em đi xe buýt anh không yên tâm.” Anh biết dù có khuyên thế nào thì cô vẫn cố chấp, cho nên đành phải đưa cô đi cho đỡ lo lắng.
Hạ Diệp gật gật đầu, sau đó xỏ giày, cùng Trình Minh Thành đi ra ngoài.
Chiếc xe đi được một lúc rồi dừng lại ven đường, Trình Minh Thành nói cô đợi ở trong xe rồi chạy ra ngoài.
Một lúc sau, anh trở lại xe, trên tay là hai ly cà phê nóng hổi và một chiếc burger.
“Uống đi.
Mặc dù uống nhiều cà phê không tốt cho sức khỏe nhưng hiện tại anh nghĩ em cần nó.” Anh đưa một ly cho cô, giọng dịu dàng, ấm áp.
“Cảm ơn anh nha! Nhưng mà em vẫn chịu được mà.
Như này đã là gì so với năm ngoái.” Hạ Diệp cầm lấy ly cà phê, uống một ngụm rồi dựa đầu vào ghế, vẻ mặt phờ phạc.
Trình Minh Thành nở nụ cười bất lực, nhớ về chuyện năm ngoái.
Lúc đó là cuối tháng tư, lúc đó anh chỉ về nước được có ba ngày nhưng đã chứng kiến mưc độ học trâu bò của Hạ Diệp.
Thời điểm đó là thời điểm tập trung ôn thi cuối kì, trùng hợp là Hạ Diệp cũng chuẩn bị tham gia một cuộc thi kiến trúc ở bên Nhật.
Anh vẫn còn nhớ như in bộ dạng như xác chết của cô, lúc đó cô còn nghiện đọc sách, một ngày ngủ năm tiếng, hết học trên trường đến học ở nhà, học mọi lúc mọi nơi, đến thời gian ăn cũng không có.
Bộ dạng đó của cô khiến anh phải khâm phục, nếu cô nói mình là người chăm chỉ thứ hai của khoa thì không ai dám đứng nhất.
“Em đấy, giữ gìn sức khỏe của bản thân cho tốt vào.” Trình Minh Thành xoa đầu cô một cái rồi tiếp tục lái xe.
Hạ Diệp vừa ăn bánh vừa nói: “Biết rồi biết rồi, anh lúc nào cũng như mẹ em vậy.”
Anh chỉ mỉm cười, không nói gì.
Tất nhiên là phải lo lắng rồi, cô mà bị làm sao, anh đau lòng chết mất.
“Ở công ty đừng có cố quá đấy nhé.
Cố quá thành quá cố.” Tới nơi, anh mở cửa xe cho cô, xoa đầu cô rồi ân cần dặn dò.
“Ừm.
Biết rồi.
Tạm biệt.” Hạ Diệp nở nụ cười tươi, dưới ánh nắng, nụ cười của cô trông càng đẹp.
Trình Minh Thành ngây người một lúc rồi nói: “Lúc nào về thì gọi điện, anh đón em.”
“Ok.
Anh mau đi làm đi.” Hạ Diệp quay đầu, vẫy tay chào rồi đi vào trong tòa nhà của công ty.
Trình Minh Thành đứng cạnh xe, nhìn theo bóng cô một lúc lâu, sau đó ngước mắt nhìn lên tầng bốn của tòa nhà.
Trên tầng bốn, tại hành lang, Vương Minh Thần với chiếc áo sơ mi và quần tây đơn giản, một tay đút túi quần, một tay cầm ly cà phê, chậm rãi thưởng thức.
“Trình Minh Thành, 25 tuổi, kiến trúc sư trẻ có tiếng ở Florida.” Anh uống một ngụm cà phê rồi tự lẩm nhẩm một mình.
“Tình địch của cậu xuất hiện rồi à?” Lưu Kiệt từ văn phòng giám đốc đi tới, đứng cạnh anh, nhìn xuống phía dưới.
“Thanh mai trúc mã của cô ấy.” Vương Minh Thần chậm rãi nói, ánh mắt nhìn có vẻ bình thường nhưng lại ngập tràn sát khí.
“Chà! Đối thủ mạnh đấy.” Lưu Kiệt vỗ vai anh, cười nhẹ.
“Ừm.
Tôi có gặp cậu ta một lần ở Mĩ, được tương đối nhiều tập đoàn chiêu mộ nhưng lại liên tục từ chối.
Cậu ta đúng là một con át chủ bài tốt nếu công ty nào mời được.” Vương Minh Thần khoanh tay lại, thấy chiếc xe rời đi, anh cũng không muốn tốn thời gian đứng đây ngắm đường nữa.
“Tôi nghe như thể cậu đang nhận phần thua về phía mình vậy.” Lưu Kiệt đi theo Vương Minh Thần về phòng làm việc.
“Làm gì có chuyện đó chứ.
Cô ấy xác định là của tôi rồi.
Muốn tranh với tôi? Không có cửa.” Anh nở nụ cười đắc ý.
Đúng! Làm bạn với Vương Minh Thần cũng được gần tám năm rồi, kể từ khi lên đại học, Lưu Kiệt chưa hề chứng kiến anh thất bại.
Thành công như diều gặp gió, với cậu ta thì không gì là không thể.
Hiếm lắm cậu bạn chỉ biết cắm đầu vào công việc của anh mới để ý tới một người phụ nữ.
Anh dám chắc Hạ Diệp sẽ trở thành người yêu của Vương Minh Thần sớm thôi.
Chỉ tội cho Lưu Kiệt, bị đá hai lần, trái tim mong manh này không thiết nghĩ gì đến việc yêu đương nữa rồi.
“Cậu nên đi tìm người yêu cho mình đi.” Vương Minh Thần vừa xem tài liệu vừa nói.
“Im miệng đi.
Cậu thì hiểu gì chứ, kinh nghiệm của cậu còn chưa bằng tôi.” Lưu Kiệt đau khổ nói.
Vừa mới nghĩ đến thì tên khó ưa này lại chọc vào nỗi đau của anh.
“Kinh nghiệm bị đá hả? Đúng là tôi không có, tôi mới chỉ bị cô ấy từ chối lời tỏ tình thôi, chứ chưa bị đá bao giờ nên đâu có biết.” Vương Minh Thần nở nụ cười nhàn nhạt, vừa gõ bàn phím vừa gật đầu chí phải.
“Cậu dám khịa tôi?” Lưu Kiệt tức giận nói, sau đó hùng hồn tuyên bố: “Được lắm, lão Vương, lão tử sẽ cho cậu thấy thế nào là cảm giác có người yêu.
Đợi cô ấy đồng ý cậu thì tôi cũng đã kết hôn rồi.”
Vương Minh Thần đưa mắt lườm Lưu Kiệt, Lưu Kiệt cũng không thua kém gì, đưa mắt nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, sắc lạnh, không ai chịu nhường ai.
“Cạch!”
Cửa mở ra, trợ lý của Vương Minh Thần ôm tài liệu đi vào.
Chưa kịp bước hẳn vào trong, cô trợ lý đã ngửi thấy mùi sát khí nồng nặc trong căn phòng.
Nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả căn phòng bỗng trở thành một màu hường, ngập tràn hương vị tình yêu.
Ôi trời ơi! Bốn mắt nhìn nhau, đây là đang liếc mắt đưa tình đấy sao? Máu hủ dâng lên, cô trợ lí phấn khích đến nỗi cười khúc khích, nhưng không dám cười lớn.
“Hừ!” Lưu Kiệt hừ nhẹ một cái rồi đút tay vào túi quần, đi ra ngoài.
“Có chuyện gì?” Vương Minh Thần cất giọng lãnh đạm.
“Thưa Boss, đây là tài liệu về doanh thu quý vừa qua của công ty.” Cô trợ lý chỉnh đốn lại thái độ rồi tiến vào đặt tài liệu lên bàn.
“Được rồi, ra ngoài đi.” Anh liếc tập tài liệu một cái rồi lại nhìn màn hình máy tính.
“À, khoan đã,