“Em có mệt không?” Vương Minh Thần hỏi nhỏ.
Hạ Diệp lắc đầu, sau đó nở nụ cười: “Không mệt nữa rồi.
Hơn nữa còn muốn chơi tiếp.”
“OK.
Thích thì chiều.
Ngồi ghế đầu cho kích thích.” Dứt lời, anh lại kéo cô chạy về phía trước.
Hai người họ ngồi cạnh nhau, ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Cảm giác còn kích thích hơn lúc nãy.
Tuy nhiên, cô vẫn có chút run.
“Sợ không?” Lúc tàu đang đi lên đỉnh dốc, anh khẽ hỏi.
“Một chút.” Cô đưa mắt nhìn anh, khẽ gật đầu.
Vương Minh Thần đưa tay nắm lấy tay Hạ Diệp, điều này khiến cô hơi bất ngờ.
Nhìn vẻ mặt bình thản của anh, mái tóc bay trong gió, cô không khỏi loạn nhịp.
Lại là cảm giác rung động này, tại sao anh lại đẹp trai đến như vậy chứ?
Tàu bắt đầu chuyển động chậm dần, đây chính là khoảnh khắc trước lúc những tiếng hét vang lên.
Nhìn xuống dưới mặt đất, Hạ Diệp không khỏi bàng hoàng.
Lúc nãy ngồi ở giữa nên cũng không nhìn được xuống dưới, giờ thì ngồi đầu, muốn tránh cũng chỉ có thể nhắm mắt.
“Aaaaaaaa!”
Một đợt hét nữa vang lên.
Hạ Diệp nhắm chặt mắt, miệng hét lớn, tay cũng siết chặt lấy bàn tay của anh hơn.
“Tiểu Diệp, tôi thích em!”
Bỗng dưng, trong phút chốc, tai cô nghe thấy câu nói trên giữa những tiếng hét của người ngồi sau.
Cô đưa mắt nhìn anh, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của anh, trên môi còn nở nụ cười sảng khoái.
Anh là người vừa nói câu đó sao? Anh lại tỏ tình với cô vào thời điểm này sao?
Lộn đi lộn lại hai vòng, Hạ Diệp dường như có chút chóng mặt.
Cô không hiểu sao Vương Minh Thần lại trâu bò như vậy, có hét cũng chỉ là tiếng hét vui sướng vì kích thích.
Lúc chuyến tàu kết thúc, anh còn hỏi cô muốn đi tiếp không.
Nhưng cô từ chối, thật sự thì hét nhiều quá nên giờ giọng cũng khàn khàn rồi, chơi nữa chắc mai mất giọng quá.
“Lúc tàu vừa lao xuống, anh nói gì đấy?” Hạ Diệp đưa mắt nhìn anh, thắc mắc.
Vương Minh Thần khẽ cười, sau đó nháy mắt một cái: “Nghe thấy rồi còn hỏi.”
Trời ơi! Bộ dạng này của anh quá mê người đi.
Sao anh có thể nháy mắt với cô như thế chứ?
“Ui! Tớ sẽ không bao giờ đi vào nhà ma đâu.
Sợ chết mất.”
Hai cô gái vừa lướt qua hai người vừa nói.
Nghe xong, Hạ Diệp lại một lần nữa đưa mắt nhìn anh.
“Anh sợ ma không?”
Vương Minh Thần vuốt cằm, nhìn lại cô, thắc mắc: “Em nói xem, tôi nên nói sợ hay không sợ?”
“Nếu anh nói sợ tôi chắc chắn sẽ rất vui.” Cô nở một nụ cười hết sức giả trân.
“Vậy tôi sợ ma.
Em vui chưa.” Đáp lại cô, anh nở một nụ cười giả trân không kém.
Sau đó, hai người họ lại dẫn nhau đi mua vé vào nhà ma.
Kể từ hồi mười lăm tuổi cho đến bây giờ, cô vẫn chưa đi nhà ma lần nào.
Bởi vì, mỗi lần vào, cô chẳng cảm thấy có gì vui cả.
Mọi thứ đều là giả, mọi người cứ thích hét toáng lên rồi bỏ chạy, điều đó càng làm cô thấy chán.
Nhưng hôm nay cô lại đột nhiên có hứng thú.
Nếu mà Vương Minh Thần sợ, sau đó hét lên trước mặt cô, chắc chắn điều này vui vô cùng.
Nghĩ thôi cũng thấy vui.
Tuy nhiên, nếu anh ta không sợ, điều đó có nghĩa là lần đi vào nhà ma này của cô hoàn toàn vô nghĩa.
Quả nhiên… thật nhàm chán.
Mấy con ma do nhân viên đóng giả cứ thích lởn vởn xung quanh hai người họ.
Biểu cảm của hai người thì giống y hệt nhau, trên mặt đều hiện hai chữ “nhàm chán”.
Điều này khiến nhân viên nhà ma nản chí, chẳng còn hứng đi hù dọa.
“Anh thấy sợ không?” Cô vừa đi nói, do chẳng biết nói gì nên cô hỏi bừa.
“Có.” Vương Minh Thần bình thản đáp lại.
Hạ Diệp chỉ lườm anh một cái, sau đó lại đi khám phá tiếp.
Nhìn là biết anh cố tình nói vậy.
Mở cửa một căn phòng, Hạ Diệp chậm rãi bước vào trong, nhòm ngó xung quanh.
Nếu không lầm, lát nữa sẽ có một ngọn đèn bừng sáng lên, sau đó sẽ có ma quỷ hoặc cái gì đó.
Tình huống này cô gặp nhiều rồi, cho nên nếu đúng thì cũng chỉ hơi giật mình, chứ hoàn toàn không có gì đáng sợ.
Đúng như cô dự đoán, căn phòng đen thui bỗng bừng lên mấy ngọn lửa, chẳng mấy chốc căn phòng đã sáng rực.
“Aaaaaa!”
Hạ Diệp đột nhiên hét lớn, sau đó lao thẳng ra ngoài, chạy không cần biết đâu là đường nên cô đâm vào Vương Minh Thần.
Anh vì chưa kịp phản ứng đã bị cô lao vào nên suýt chút nữa ngã ra phía sau, cũng may là còn trụ vững được.
Lần đầu tiên, Hạ Diệp chủ động ôm anh chặt đến như vậy.
“Có chuyện gì? Sao em hét lớn vậy?” Anh ôm lấy cô, khẽ vỗ lưng.
“Tr… trong đó… Có nhện…” Cô ngẩng mặt lên nói, sau đó lại áp sát mặt vào hõm vai anh.
Vương Minh Thần đi tới phía trước, nhìn vào trong căn phòng.
Một nhân viên mặc hóa trang thành con nhện khổng lồ, xung quanh là một đống nhện giả, trông có chút kinh dị.
Tuy nhiên, đâu có đáng sợ bằng mấy con ma kia chứ.
“Phụt! Hahaha! Em sợ nhện?” Anh đột nhiên bật cười.
“Anh còn cười?” Hạ Diệp mặt mày cau có, ngẩng mặt lên trách móc anh.
Tuy nhiên, mắt cô đã rơm rớm nước mắt, chứng tỏ mức độ sợ hãi của cô.
“Thôi, không trêu em nữa.
Chúng ta ra ngoài.
Tôi không ngờ là em lại sợ mấy con nhện đó đấy.” Anh nhẹ giọng an ủi, xoa đầu cô, nhưng vẫn không quên trêu chọc cô.
Nói là không đùa nhưng nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô có vẻ rất thú vị.
------------------
Sau một ngày đi chơi vô cùng mất mặt, giờ đây, Hạ Diệp không dám nhìn mặt Vương Minh Thần nữa.
Cô muốn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của anh nhưng không ngờ là ngược lại.
Chính cô cũng suýt nữa thì phát khóc khi nhìn thấy đám nhện.
Sợ nhện từ nhỏ, ngay cả nhện đồ chơi cũng không dám động, đã vậy còn nhìn thấy con nhện siêu to khổng lồ kia.
Hơn nữa, lúc Vương Minh Thần đưa cô về, cô vẫn còn ám ảnh mấy con nhện, đến ngay cả lời cảm ơn hay tạm biệt cũng không nói với anh.
Cũng vì hôm qua hét quá nhiều, hôm nay giọng của cô gần như mất hoàn toàn.
Không ngờ nó lại nặng đến như vậy.
Cổ họng đau rát, khó chịu, nói thì không thành tiếng.
Giờ đây, cô phải sống một cuộc sống của người câm sao?
Đến công ty,