Dự án của Hạ Diệp cuối cùng cũng hoàn thiện, đã đến ngày bàn giao dự án cho vị giám đốc người Nhật Kazuo.
Từ sớm, Vương Minh Thần đã đón cô, sau đó cả hai người cùng đi đến quán trà, nơi mà Kazuo hẹn.
“Chà, thật ngoài sức tưởng tượng.
Nó còn hoàn hảo hơn những gì ta nghĩ.” Kazuo xem đi xem lại vài lần, sau đó thốt lên lời khen ngợi.
“Cảm ơn, ngài quá lời rồi.” Hạ Diệp nở nụ cười thân thiện, nói bằng tiếng Nhật vô cùng trôi chảy.
Sau đó, Hạ Diệp thuyết trình về ý tưởng sáng tạo dự án, giải thích cặn kẽ cho Kazuo hiểu rõ về bản thiết kế của mình.
Cũng may là Kazuo cũng không hỏi han gì nhiều, câu hỏi nằm trong tầm kiểm soát của cô, chứ với trình độ tiếng Nhật của cô, có khi phải nhờ Vương Minh Thần giải thích hộ những câu khó hiểu.
Bàn giao xong xuôi, Hạ Diệp ngồi ăn bánh, uống trà, trong lúc trợ lý của Kazuo chuẩn bị một tài liệu.
Vương Minh Thần và Kazuo ngồi trò chuyện, nói bằng tiếng Nhật nên cô cũng hoàn toàn không hiểu rõ lắm.
Cho nên im lặng là vàng, ngồi uống trà nghe họ nói là được rồi, mặc dù câu hiểu câu không, nhưng cũng không sao.
Gần trưa, Vương Minh Thần mời Kazuo dùng bữa tại một nhà hàng truyền thống.
Vì quý Hạ Diệp cũng như tôn trọng Vương Minh Thần nên Kazuo đồng ý.
Hạ Diệp cũng có thể thấy được thái độ kính trọng của anh đối với Kazuo, hoàn toàn khác với những vị giám đốc khác.
Tới nhà hàng, ba người ngồi trên tầng ba của nhà hàng, chiếc bàn sang trọng được đặt gần tấm kính trong suốt của tòa nhà.
Ở đây tầm nhìn tương đối tốt, không bị những tòa nhà cao chọc trời cản trở, nếu ngắm hoàng hôn ở đây thì không gì tuyệt vời bằng.
“Tiểu Diệp, ta có thể gọi cháu như vậy không? Dù gì ta cũng là bạn thân của bố cháu.” Trong lúc chờ thức ăn được đưa lên, Kazuo ngỏ lời muốn đổi cách xưng hô.
Bây giờ cũng không phải giờ làm việc, đổi cách gọi cho thoải mái.
“Được chứ ạ.” Hạ Diệp vui vẻ gật đầu.
“Mấy bữa nay không thấy bố của con ghé chơi, ông ấy bữa nay bận gì sao?” Kazuo hỏi tiếp, giọng điệu vô cùng thoải mái.
“Ông ấy chuẩn bị đi công tác, hơn nữa, cháu cũng không thường xuyên về nhà, cho nên không rõ dạo này ông ấy thế nào.” Hạ Diệp dùng tiếng Nhật nói, mặc dù một số chỗ bị vấp, phát âm cũng chưa được chuẩn lắm.
Vương Minh Thần ngồi bên cạnh khẽ bật cười.
Cô quay sang, lườm anh một cái.
Cười cái gì chứ? Chê cô phát âm sai à?
Thức ăn được dọn lên, bài trí bắt mắt, hương vị cũng vô cùng ngon.
Nhà hàng mà Vương Minh Thần chọn tuyệt đối không thể chê vào đâu được.
Hơn nữa, thái độ phục vụ của nhân viên cũng vô cùng tốt, tận tình, vui vẻ.
Đang ăn, điện thoại của Hạ Diệp bỗng đổ chuông.
“Ngại quá, cháu xin phép ra ngoài nghe điện thoại.” Cô cười nhẹ, sau đó đứng dậy, cầm túi xách đi ra ngoài.
Vương Minh Thần nhìn theo cô, sau đó lại tiếp tục trò chuyện cùng Kazuo.
“Lão Đinh nhà con bé tuy vui vẻ nhưng tiêu chí chọn con rể hơi cao đấy.” Kazuo cười, sau đó nhìn Vương Minh Thần.
Anh thất thần vài giây, sau đó bật cười.
“Tôi thấy cậu với Tiểu Diệp đẹp đôi lắm đấy.
Nếu tôi mà là lão Đinh, chắc chắn không thể bỏ qua cậu.” Kazuo chỉ tiếc là ông chưa có vợ con, nếu như có một đứa con gái, chắc chắn sẽ gả cho chàng trai tốt như Vương Minh Thần.
“Ngài quá lời rồi.” Vương Minh Thần khẽ cười, sau đó chăm chú lắng nghe.
“Lão Đinh thích nhất là chơi cờ tướng.
Cậu chơi cũng giỏi, phải biết chớp lấy.
Ông ấy là nhà phê bình văn học, tuy nhiên, lúc rảnh rỗi nói chuyện sẽ không thích đề cập đến công việc...” Kazuo ngồi nói một hồi, sau đó kết luận lại: “Nói chung, cậu với lão Đinh có chung khá nhiều sở thích, cho nên phải chớp lấy thời cơ, lấy lòng càng sớm càng tốt.”
Vương Minh Thần gật đầu, sau đó nói lời cảm ơn Kazuo.
Đúng lúc này, Hạ Diệp cũng đi vào.
Hai người chấm dứt cuộc nói chuyện về lão Đinh, Kazuo cũng nhanh chóng chuyển chủ đề để nói chuyện.
Ăn uống xong xuôi, Kazuo có việc bận nên phải đi ngay.
Ba người chào tạm biệt nhau trước nhà hàng.
Sau khi Kazuo lên xe, Vương Minh Thần mới quay sang hỏi Hạ Diệp.
“Giờ em muốn đi đâu?”
“Về nhà.
Lúc nãy mẹ vừa gọi về.” Cô đưa tay nhìn đồng hồ, chậm rãi nói.
“Để tôi đưa em về.”
“Không cần đâu.
Như vậy phiền anh lắm.
Tôi tự bắt taxi về là được rồi.” Hạ Diệp lắc đầu.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cô lại nghe điện thoại.
“Mẹ còn dặn gì nữa sao?”
“Về ghé qua siêu thị mua cho mẹ ít đồ, hồi nãy mẹ mua thiếu rồi.”
“Rồi rồi, con biết rồi.”
“Em đứng chờ ở đây, tôi đi lấy xe rồi đưa em về.” Vương Minh Thần nói nhỏ, sau đó rời