Mỗi ngày, Vương Minh Thần đón Hạ Diệp đi học vào buổi sáng, buổi tối thì dẫn cô đi ăn rồi đưa cô về nhà.
Cứ như vậy, lặp đi lặp lại.
Thời gian trôi thật nhanh, đã gần một tháng trôi qua kể từ lúc hai người họ yêu nhau.
Tình cảm của hai người cũng vô cùng khắng khít, Hạ Diệp cũng bắt đầu thấy nhớ anh nhiều hơn, chỉ mong thật nhanh hết ngày để được gặp Vương Minh Thần.
Hôm nay cũng vậy, sau khi học xong, Hạ Diệp lại đi ra cổng sau của trường để đợi anh.
Đứng đợi gần ba mươi phút, cô mãi không thấy bóng dáng của anh đâu.
Bình thường anh rất đến đúng giờ, hầu như đều là anh đợi cô.
Nhưng kì lạ, sao hôm nay anh lại muộn như vậy.
Cuối cùng, sự mòn mỏi chờ đợi của Hạ Diệp đã được đáp lại.
Cô đã thấy bóng dáng chiếc BMW của anh từ xa.
Xe dừng lại, Hạ Diệp lập tức lên xe.
“Em đợi lâu chưa? Hôm nay ở công ty có một vài việc phải giải quyết nên đón em hơi trễ.” Cô vừa ngồi vào, anh đã nhanh chóng giải thích, như thể sợ cô giận anh vậy.
Nhưng cô nào phải con người lòng dạ hẹp hòi như thế chứ.
“Không sao, em cũng mới ra thôi.
Em còn sợ anh có chuyện gì nữa chứ.” Hạ Diệp lắc đầu rồi cười nhẹ.
Vương Minh Thần xoa đầu cô rồi lái xe đi.
“Lần sau anh mà bận quá thì nói em một tiếng, không cần mất công đón em đâu.
Em đi xe buýt về là được mà.” Hạ Diệp dựa người vào ghế, nhẹ nhàng nói.
Cô thấy mệt cho anh vì ngày nào cũng mất công đi đón cô.
“Sao anh có thể yên tâm để em đi xe buýt về chứ.
Dù sao cũng tiện đường về.”
“Nói dối.
Rõ ràng từ RC vòng lên đại học X cũng đâu phải gần, tiện gì chứ.
Anh có thể mua một căn nhà ở gần công ty để đỡ mệt mà.” Hạ Diệp phồng má, cô cũng chỉ là lo cho anh.
Vương Minh Thần chỉ cười, không nói gì nữa.
Bầu không khí trở nên yên lặng đến lạ thường.
Hạ Diệp nhìn xung quanh xe một lượt, sau đó thấy có một tờ giấy quảng cáo ở gần chỗ anh.
Cô cầm lên xem rồi đọc thử.
“Suối nước nóng nhân tạo?”
Càng đọc Hạ Diệp càng cảm thấy thú vị.
Nhưng mà nhìn lại giá thì… thôi dẹp đi.
“RC mới kí được một hạng mục với một công ty du lịch.
Bên công ty đó tặng anh một chuyến đi tắm suối nước nóng nhân tạo ba ngày hai đêm gồm mười suất.” Vương Minh Thần chậm rãi nói, thấy cô tò mò nên anh giải thích.
“Chà, thích thật đấy.
Bao giờ anh đi thế?” Hạ Diệp nhìn anh, chớp chớp mắt.
“Anh không đi, để mấy giám đốc của công ty đi rồi.”
Hạ Diệp nghe xong thì há hốc mồm: “Hả? Cơ hội nghỉ ngơi tốt như vậy sao anh lại không đi? Nếu là em thì em đi rồi đấy.”
Vương Minh Thần đưa mắt nhìn cô, hỏi: “Em muốn đi?”
“Thú vị như vậy đương nhiên là muốn rồi.” Cô nhìn anh, sau đó lại nhìn vào tờ giấy quảng cáo, miệng thầm cảm thán.
Anh nhếch môi cười, sau đó lấy điện thoại ra, một tay lái xe, một tay gọi điện.
“Alo.
Cậu gọi tôi có chuyện gì?”
“Sắp xếp cho Tiểu Diệp vào chuyến đi tắm suối nước nóng, cô ấy đi cùng tôi.” Anh chậm rãi nói, không quên nhìn biểu cảm trên gương mặt cô.
“Ok.
Cậu lật mặt nhanh thật đấy.
Mới lúc nãy còn bảo không có hứng thú.” Lưu Kiệt cảm thán.
Vương Minh Thần trực tiếp cúp máy, không để cho Lưu Kiệt phàn nàn thêm điều gì nữa.
Hạ Diệp nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên, cô vừa nghe thấy anh nói gì vậy? Anh vừa nói cho cô đi cùng công ty sao?
“Biểu cảm đấy là sao? Không muốn đi? Vậy anh đổi ý nhé.” Anh nhìn cô rồi bật cười.
“Muốn muốn.” Hạ Diệp gật đầu lia lịa, sau đó bám lấy cánh tay anh.
Thật không ngờ cô lại được đi tới cái suối nước nóng nhân tạo đắt đỏ kia.
-------
Hai ngày sau, sân bay…
Hạ Diệp tay không đi theo Vương Minh Thần, mặc dù có cảm giác tội lỗi khi để anh hai tay kéo hai chiếc vali nhưng mà cô cũng không thể làm gì được.
Anh còn không cho cô động vào chiếc vali của mình.
Đi vào trong ga, Hạ Diệp đã nhìn thấy Lưu Kiệt và một vài người đang đứng tụ tập nói chuyện vui vẻ.
Bỗng dưng, cả người cô khựng lại, nhìn thẳng vào người phụ nữ trong đám người ấy.
“Tổng giám đốc.”
Thấy Vương Minh Thần đi tới, ai nấy đều kính cẩn chào.
“Tổng tài, cô gái này là…” Một vị giám đốc lên tiếng, thắc mắc về sự tồn tại của Hạ Diệp.
Vương Minh Thần đột nhiên kéo Hạ Diệp lại, ôm lấy cô rồi nói: “Cô ấy là bạn gái tôi.”
Nghe xong câu này, Liễu Mộng đột nhiên trừng mắt nhìn Hạ Diệp.
Thấy vậy, Hạ Diệp cũng không kiêng nể gì, trừng mắt nhìn lại cô ta.
“Được rồi, chuẩn bị lên máy bay thôi, đừng đứng ở đây nữa.” Lưu Kiệt nhìn đồng hồ rồi nói, cắt đứt bầu không khí căng thẳng giữa hai người phụ nữ.
Ngồi máy bay khoảng