Thành phố C, một thành phố trẻ, nhộn nhịp với mức sống cao.
Ban đêm, xe cộ vẫn tấp nập, ồn ào không kém gì ban ngày.
Tại một hộp đêm nằm giữa trung tâm thành phố, nơi mà người ta giải tỏa căng thẳng, bỏ lại những phiền não ngoài kia.
Nơi đây chủ yếu là nơi tập trung của những thiếu gia, những công tử, người của giới thượng lưu.
“Sao tự dưng lại gọi tôi tới uống rượu? Cũng may vừa mới xong việc.”
Trong một góc của hộp đêm, hai người đàn ông đang uống rượu.
Vương Minh Thần sau khi nốc hết một ly thì không nói gì, ánh mắt vô hồn nhìn vào sợi dây chuyền được quấn vào cổ tay.
Tôn Trạch nhìn theo ánh mắt của anh, dường như hiểu ra được điều gì đó.
“Gặp lại cô ấy rồi?” Sợi dây chuyền kia vốn dĩ vẫn luôn nằm trên cổ Hạ Diệp, giờ lại ở trên cổ tay Vương Minh Thần, chắc chắn đã gặp lại.
Vương Minh Thần khẽ gật đầu, sau đó thở dài.
“Khi nào? Tại sao gặp? Cô ấy mới về Mĩ không lâu mà, chẳng lẽ hai người gặp nhau sau hôm đó?” Tôn Trạch suy nghĩ một lúc, không ngừng thắc mắc.
“Không.
Cách đây mấy hôm, cô ấy hợp tác với công ty đối thủ.” Vương Minh Thần tựa người ra sau ghế, vẻ mặt vẫn không một chút biểu cảm nào.
“Rồi sao? Hai người như thế nào?” Tôn Trạch lại hỏi tiếp, sau đó nghĩ lại, tự trả lời: “Tôi đoán là không tốt đẹp lắm.”
Vương Minh Thần đột nhiên nhếch môi, nở một nụ cười tự giễu: “Đúng vậy, tôi còn bị cô ấy tát một cái, rất đau…”
Tôn Trạch khẽ chau mày: “Một cái là may cho cậu rồi đấy.
Tôi mà là Tiểu Diệp, không chừng đã đấm cho cậu không còn mặt mũi mà gặp đối tác.
Suy cho cùng thì thì đó là lỗi của cậu, là cậu làm tổn thương cô ấy.”
“Đúng.
Chắc bây giờ cô ấy hận tôi lắm.” Nét mặt Vương Minh Thần lộ ra sự đau khổ, giọng uể oải.
“Chứ còn gì nữa.
Cô ấy mà biết chuyện tôi giúp cậu che giấu thì lúc về chắc tôi không sống yên ổn với bà xã.” Tôn Trạch khẽ lắc đầu, bắt đầu suy nghĩ về những ngày tháng đau khổ sắp xảy ra.
“Nhưng mà cũng có lí do của nó cả.
Sao cậu không thử giải thích cho cô ấy hiểu? Nhỡ đâu hai người có thể gương vỡ lại lành.” Tôn Trạch nói tiếp.
“Tôi có tư cách để ở bên cạnh cô ấy nữa sao?” Vương Minh Thần đưa tay ôm lấy mặt, nụ cười tự trách.
“Tất nhiên, ai cũng biết hai người hợp nhau cỡ nào.
Du Du nói sợi dây chuyền kia cô ấy đã đeo suốt ba năm, chứng tỏ vẫn còn yêu cậu.
Cậu nói xem, tìm cậu suốt ba năm mà không có kết quả, tình cảm của cô ấy vẫn như vậy, không phải là cậu nên bù đắp cho cô ấy à?” Tôn Trạch chỉ biết vỗ vai an ủi, khiến cho người đàn ông đang suy sụp kia phấn chấn lên.
Vương Minh Thần suy nghĩ một hồi lâu, tay mân mê viên đá thạch anh tím của sợi dây chuyền trên cổ tay.
Dưới ánh đèn mờ nhạt của hộp đêm, màu sắc của viên đá càng trở nên rực rỡ, tỏa sáng trong bóng tối.
“Nghĩ kĩ đi, cô ấy tài giỏi như vậy, đàn ông vây xung quanh không thiếu.
Tại sao suốt ba năm nay vẫn không yêu ai? Là vì chờ cậu đấy.”
“Hình như tôi đã nói một câu khiến cô ấy tổn thương rồi.” Vương Minh Thần đột nhiên nắm chặt tay lại, nhớ về chuyện buổi tối hôm đó.
Anh đã khiến cho cô tổn thương, lúc gặp lại càng làm tổn thương cô.
“Thế thì càng phải bù đắp tình cảm cho cô ấy.
Bây giờ không phải cậu sắp thoát được sự kiểm soát của bà ta rồi sao? Nếu còn yêu cô ấy thì mau cho cô ấy hiểu đi.
Hai người đừng tự làm khổ bản thân nữa.” Tôn Trạch chân thành khuyên bảo.
Thấy hai người họ như vậy, người làm bạn như anh cũng không vui nổi.
Vương Minh Thần suy nghĩ một hồi lâu, sau đó khẽ gật đầu.
“Tôi hỏi thật, cậu có còn yêu Tiểu Diệp không?” Tôn Trạch đột nhiên nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt Vương Minh Thần.
Yêu ư? Suốt ba năm nay, anh dù đã cố dùng công việc và sự bận rộn để quên đi nụ cười ấy, gương mặt ấy… Nhưng vẫn không được, anh vẫn nhớ cô, vô thức gọi tên “Tiểu Diệp” trong mơ.
“Nhìn vậy là đủ hiểu rồi.
Tóm lại là cậu nên bù đắp cho cô ấy đi.
Nếu không đến lúc vợ tôi mà biết chuyện, tôi cũng không ngăn được cảnh cô ấy lao vào cấu xé cậu.” Tôn Trạch khẽ nhún vai, sau đó nốc hết một cốc rượu.
“Hãy là một Vương Minh Thần như trước.
Tôi vẫn nhớ cái cách mà cậu bám đuôi cô ấy ngày trước, lúc đó thật không biết đó có phải là cậu không nữa.” Tôn Trạch nói tiếp, vỗ vai Vương Minh Thần.
“Thế nhé.”
-------
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, Hạ Diệp trở về căn hộ vào lúc gần tám giờ tối.
Vì căn hộ này khá gần với công ty nên việc đi đi về về cũng vô cùng tiện lợi, chỉ mất khoảng năm phút đi bộ.
Ngắm cảnh xe cô tấp tập, ánh đèn rực rỡ của thành phố hoa lệ, Hạ Diệp bất giác thở dài một hơi.
Không hiểu sao cô vừa có cảm giác dễ chịu mà lại vừa có cảm giác lòng trĩu nặng.
Đi qua một tiệm bánh, nhìn thấy những chiếc bánh quy xinh xắn, cô lưỡng lự một lúc rồi ghé vào, mua một ít.
Đi bộ về nhà, cả người cô cũng đã thấm mệt, lúc này chỉ muốn nằm xuống chiếc ghế sofa êm ái, thư giãn trong bồn nước nóng.
Đang nhập mật khẩu để mở cửa, bỗng nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong không gian yên tĩnh của hành lang.
“Em làm việc về muộn như vậy?”
Trong phút chốc, Hạ Diệp có cảm giác ngón tay mình cứng đờ lại.
Cô từ từ quay người lại, biểu cảm gương mặt càng lộ rõ sự ngạc nhiên.
“Anh…” Hạ Diệp nhìn chằm chằm người đàn ông với thân hình cao lớn đang đứng cách cô nửa mét.
“Chúng ta nói chuyện một lúc đi.” Vương Minh Thần với gương mặt nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt cô.
Hạ Diệp liền quay phắt người đi, lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ chúng ta không có chuyện gì để nói.”
“Anh nghĩ là có, anh muốn xin lỗi em.
Anh cũng đoán là em sẽ không muốn nghe nhưng anh vẫn hy vọng em có thể nghe anh nói.”