Sau khoảng 5 phút cố gắng, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại tại địa điểm cần đến.
Tài xế nhanh chóng xuống xe mở cửa cho Vương Minh Thần.
Vương Minh Thần bế Hạ Diệp xuống xe rồi bước nhanh vào tòa nhà trước mặt.
“A… Tôi khó chịu quá, nóng quá!” Hạ Diệp th ở dốc, một tay bám chặt lấy vai của anh, một tay đưa lên miệng cắn, mong phần nào bớt cảm giác ngứa ngáy khó chịu này.
Đi thang máy lên tầng 10, Vương Minh Thần cuối cùng cũng đưa được cô gái đầy cám dỗ này vào phòng.
Mồ hôi trên trán anh cũng chảy không ngừng.
Đặt cô nằm trên chiếc giường lớn, anh quay người đi rót nước.
Nhưng chưa kịp bước được bước nào, Hạ Diệp đã kéo tay áo anh lạnh.
Lúc này, anh thật sự không có can đảm để quay người lại, chỉ sợ nhìn thấy cô, anh sẽ đánh mất lí trí.
“Đừng đi.” Hạ Diệp nằm trên giường với một tư thế vô cùng khi3u gợi, giọng nói vô cùng quyến rũ.
“Em có biết em đang nói gì không?” Vương Minh Thần quay người lại, đè người cô xuống giường, giọng nói đã biến đổi hoàn toàn khác.
Điều không thể ngờ là, ngay khi anh vừa dứt lời, Hạ Diệp đã ôm lấy cổ anh, chạm đôi môi mềm mại của mình vào môi anh.
Nụ hôn bất ngờ của cô khiến lớp tường thành sụp đổ hoàn toàn.
Nụ hôn vụng về của cô dường như không đủ đối với anh.
Cảm giác của buổi tối hôm đó lại ùa về, anh nhớ cảm giác này, cảm giác ngọt ngào từ đôi môi của cô khiến anh không thể nào quên.
Vương Minh Thần đỡ lấy gáy cô, tham lam độc chiếm đôi môi của cô.
Anh cứ thế từng bước dẫn dắt người phụ nữ với nụ hôn vụng về ấy.
Hạ Diệp trong đầu còn sót lại một chút ý thức, liên tục muốn phản kháng nhưng thân thể lại không nghe lời, thậm chí còn ôm chặt lấy Vương Minh Thần.
Không dừng lại ở đôi môi mềm mại, anh di chuyển xuống chiếc cổ trắng ngần của cô.
“Ưm… A…” Miệng Hạ Diệp liên tục phát ra những tiếng kêu mê người, làm cho d*c vọng của Vương Minh Thần mỗi lúc một tăng.
Nhanh chóng, anh cởi bỏ chiếc áo vest trên người, không thương tiếc ném ngay xuống nền nhà.
Hạ Diệp luồn những ngón tay vào sâu trong lớp áo sơ mi của anh, đụng chạm da thịt của anh.
Những chiếc cúc áo cũng được tháo ra, cơ thể cường tráng, cơ bắp rắn chắc của anh hiện ra dưới ánh đèn mờ ảo.
Khe rãnh lấp ló hiện ra sau một hồi lộn xộn, Vương Minh Thần không thể kiềm chế nữa, kéo khóa váy ở sau lưng của cô ra, dùng răng kéo chiếc váy xuống.
Động chạm khiến cơ thể Hạ Diệp càng thêm k1ch thích, không khỏi run người.
“Có lẽ giờ tôi không thể dừng lại được rồi… Xin lỗi em…” Giọng anh trầm khàn, đôi mắt đục ngầu, sau đó lại tiếp tục hôn cô.
Hương vị ngọt ngào đầy cám dỗ ấy khiến anh thèm khát, bao nhiêu cũng không đủ.
Đôi môi du ngoạn khắp cơ thể cô, hôn lên từng tấc da tấc thịt.
Thân thể quyến rũ, mềm mại khiến anh phát điên, chỉ muốn chiếm đoạt cô ngay lập tức.
“A! Vương Minh Thần!”
Đợt tấn công đầu tiên, Vương Minh Thần có hơi phấn khích nên không kiềm chế được.
Chỉ là anh không ngờ, đây là lần đầu tiên của cô.
Hạ Diệp đau đớn nhăn mặt, hai tay bám chặt lấy vai người đàn ông cường tráng.
“Xin lỗi, tôi sẽ nhẹ nhàng.
Diệp Diệp, gọi Minh Thần.” Anh ôn nhu ghé sát tai cô, gặm c ắn chiếc tai nhỏ nhắn.
“Minh… Thần… A~!” Gọi tên anh trong vô thức, Hạ Diệp lúc này đã đánh mất toàn bộ lí trí.
Dưới tác dụng của thuốc và men rượu có sẵn trong cả người anh và cô, đêm nay quả thật là một đêm dài triền miên.
Trên sàn nhà, quần áo nằm ngổn ngang, rải khắp mặt đất, quần áo phụ nữ có, quần áo đàn ông cũng có.
Có thể thấy đây chính là chiến tích oanh liệt của đôi nam nữ sau một đêm đánh trận liên tục không ngừng nghỉ.
Ánh sáng yếu ớt len lỏi qua chiếc rèm cửa, chiếu vào căn phòng rộng lớn.
Căn phòng được bài trí đơn giản, tông màu chủ đạo là trắng và đen.
Tại chiếc giường lớn giữa phòng, đôi nam nữ tay trong tay, dính chặt lấy nhau, ngủ vô cùng ngon lành.
Ai nhìn thấy cảnh này cũng phải lắc đầu.
Ngay cả chú chim bồ câu ở công viên gần đó sáng sớm đi lượn dạo, vô tình đậu trên cửa sổ ở tầng 10 cũng phải khiếp đảm bay đi.
“Ting ting… ting ting…”
Như thường ngày, tiếng chuông báo thức vang lên, Hạ Diệp bị đánh thức, hai mắt vẫn dính vào nhau, đưa tay ra khỏi chăn, lần mò tìm chiếc điện thoại.
Nhưng quái lạ, sao cô sờ đâu cũng không thấy, hết bên trái, cô đưa tay sang bên phải, vô tình chạm phải thứ gì đó mềm mềm.
“Vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi.”
Giọng đàn ông vang lên một cách uể oải, cổ tay cô cũng bị nắm lấy, kéo vào trong chăn.
“Ưm…” Hạ Diệp khẽ kêu một cái.
Lúc này, cô mới phát giác ra.
Cô vừa nghe thấy giọng đàn ông? Tay cô… đang bị nắm chặt lấy.
Ngay sau đó, ở eo cũng xuất hiện cảm giác.
Hạ Diệp bàng hoàng mở mắt, thoạt đầu, chưa thích nghi được nên còn hơi chói, chưa nhìn rõ.
Nhưng sau đó…
“Aaaaaa!”
Tiếng hét kinh hoàng của cô khiến lũ bồ câu ở tòa nhà bên cạnh bay tán loạn.
Người đàn ông ngay trước mắt cũng nhíu mày, hé mở đôi mắt.
“A… Anh… Anh…” Hạ Diệp lắp bắp không nói lên lời, chỉ biết ôm chăn, ngồi nhìn với ánh mắt sợ hãi.
Nhìn người đàn ông với cơ thể cường tráng và gương mặt đẹp trai kia từ từ mở mắt, cô không khỏi hốt hoảng.
Mới sáng sớm đã gặp cảnh này, nhìn thấy đàn ông trên giường, đã thế còn không mặc quần áo.
Vương Minh Thần nở một nụ cười thân thiện, sau đó ngồi dậy, tựa người vào giường.
“Chào buổi sáng.” Giọng nói trầm khàn thật dễ nghe.
“Tại… Tại sao… Tại sao anh lại ở trên giường tôi?” Hạ Diệp lắp bắp, mãi mới hỏi xong một câu.
Vương Minh Thần tiến sát lại gần cô, nâng cằm cô lên, cười: “Tôi không ở trên giường em thì ở đâu?”
“A! Đồ vô lại, bi3n thái!” Hạ Diệp nhanh tay lấy chiếc gối đập vào người anh.
Nhưng không ngờ hành động đó của cô lại khiến chiếc chăn duy nhất che thân của cô bị tuột xuống.
Vương Minh Thần đờ người, nhìn chằm chằm, không thể rời mắt khỏi cảnh xuân đang được phơi bày trước mặt.
Hạ Diệp đỏ mặt, không kiêng nể gì nữa, một tay giữ chăn, một tay cầm gối đập Vương Minh Thần.
“Đau đau! Em nhẹ tay chút.” Anh né tránh nhưng cô đánh vẫn trúng.
Bất quá, anh đành nắm chặt lấy tay cô, sau đó nhanh chóng khống chế mà đ è xuống giường.
Hạ Diệp nghiến răng: “Bỏ tôi ra.
Tôi đánh chết anh… Ưm…”
Chưa kịp dứt câu, cái miệng nhỏ của cô đã bị chặn lại, bao nhiêu lời lẽ chửi rủa cũng biến thành những tiếng “Ưm… Ưm…” kì quái.
Hạ Diệp chưa thích nghi kịp, với lại cô cũng đang phẫn nộ nên nhất thời bị nụ hôn làm cho không thở được.
Cảm giác như cô không thở, anh mới buông tha cô.
Thở hổn hển, có một chút oxi,