Sau khi biết được toàn bộ kế hoạch của Vương Minh Thần, Hạ Diệp có cảm giác lo lắng cho anh.
Dù biết tỉ lệ thắng kiện là rất cao nhưng đối tượng là Ninh Liên Trần.
Dường như do bà ta đã bắt cóc cô nên thái độ của cô đối với bà ta vẫn luôn dè chừng, đúng hơn là có cảm giác sợ hãi.
Trước ga sân bay, Hạ Diệp vẫn không muốn rời đi, bởi vì cô lo lắng cho mọi người.
“Em cứ yên tâm về Mĩ, lúc nào xuống máy bay thì gọi cho anh.” Vương Minh Thần ôm lấy cô một cái, sau đó mỉm cười.
“Nhưng… em lo lắng cho mọi người.” Hạ Diệp khẽ nhíu mày, gương mặt biểu thị sự lo lắng rõ rệt.
“Không cần phải lo, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.” Anh đặt hai tay lên vai cô, khẽ gật đầu trấn an cô.
Mặt cô hiển thị rõ sự buồn rầu, thực tế là cô chưa muốn về Mĩ lúc này.
Thế nhưng vì sự an toàn của cô, Vương Minh Thần và Trình Minh Thành đã phải sắp xếp máy bay cho cô về Mĩ.
“Anh phải cẩn thận đấy.” Hạ Diệp thở dài một hơi rồi gật đầu.
Bây giờ cho dù có không muốn thì cô vẫn phải về Mĩ.
Suy cho cùng, cô vẫn còn chuyện công ty chưa giải quyết xong, bỏ việc cả tuần liền vì lí do ngoài ý muốn là tĩnh dưỡng sức khỏe.
Cô không thể vì chuyện tình cảm cá nhân mà làm gián đoạn tiến trình làm việc của công ty được.
“Bảo trọng, tới nơi nhớ gọi cho anh.” Vương Minh Thần lại ôm lấy cô một cái, giọng có chút tiếc nuối.
“Ừm.” Hạ Diệp cười nhẹ rồi gật đầu.
Máy bay cất cánh, Vương Minh Thần trở lại công ty để làm việc như thường ngày.
Trên máy bay, Hạ Diệp không biết làm gì nên chỉ có thể ngủ, không hiểu sao dạo này cô thường xuyên bị buồn ngủ.
Lúc xuống máy bay, Trình Minh Thành cũng đã chờ sẵn cô ở ga sân bay.
Mọi chuyện diễn ra thuận lợi, Hạ Diệp không gặp bất cứ trở ngại nào.
“Ngày mai em muốn nghỉ ngơi hay là làm việc?” Trên xe, Trình Minh Thành vừa lái xe vừa hỏi.
Hạ Diệp ngáp một cái rồi uể oải nói: “Sắp xếp việc cho em đi.
Ở nhà nghỉ ngơi làm gì chứ, chỉ thấy bản thân vô năng.”
“Xem ra em khỏe hẳn rồi đấy.” Trình Minh Thành bật cười.
“Tất nhiên, mấy vết thương kiểu đó nhằm nhò gì.” Cô dựa người vào ghế, khẽ nhắm mắt lại, giọng có chút tự cao.
“Em muốn đi Pháp không? Mới có đối tác mới, anh đang cân nhắc xem có nên để em đi hay không.” Trình Minh Thành điềm đạm nói, khẽ đưa mắt nhìn cô.
Hạ Diệp vừa nghe xong liền mở mắt, nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc: “Pháp?”
Anh khẽ gật đầu, sau đó cười.
Anh đoán thảo nào cô cũng phấn chấn liền mà.
Quả là không sai.
“Em đi.
Bao giờ? Thành phố nào?” Hai mắt cô sáng lên, miệng nở nụ cười tươi roi rói.
“Khoảng ngày kia, tới thành phố Toulouse, việc cũng khá nhẹ nhàng, em tiện thể đi du lịch luôn cũng được.” Trình Minh Thành từ từ giải thích cho cô nghe.
“Duyệt.
Em chuẩn bị liền.” Hạ Diệp không suy nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa, trực tiếp đồng ý.
“Được.” Trình Minh Thành gật đầu.
Như vậy là yên tâm rồi, anh chỉ sợ cô cố chấp muốn ở Mĩ làm việc giúp anh, không ngờ lấy việc đi nước ngoài ra, cô lập tức đồng ý.
------
Toulouse, Pháp…
Bây giờ đã là đầu mùa thu, thời tiết mát mẻ và dễ chịu.
Hạ Diệp đi bộ trên con phố đông người, mặc bộ đồ tối màu, vừa đi vừa trầm ngâm suy nghĩ.
Gương mặt cô hiển thị rõ sự lơ đễnh, dường như đang có tâm sự.
Pháp rất đẹp, đặc biệt là ở thành phố Toulouse nhỏ bé mà lãng mạn này.
Trên đường, những cặp đôi đi cạnh nhau, cười nói vui vẻ vô cùng.
Nhưng với Hạ Diệp, tâm trạng của cô không tốt cho lắm, bởi lẽ cô vẫn đang lo lắng cho Vương Minh Thần.
Ngày nào mọi chuyện chưa được giải quyết ổn thỏa, ngày đó cô vẫn chưa được vui.
Tối đến, đèn đã lên, những con phố kém phần ồn ào so với ban ngày.
Tại một khách sạn, Hạ Diệp ngồi ở ngoài ban công của căn phòng, ngắm cảnh thành phố về đêm.
Ánh đèn ấm áp, rung rinh như tiếng lòng cô lúc này.
“Mọi chuyện vẫn ổn chứ?” Giọng cô nhẹ nhàng, mang chút tâm sự.
“Vẫn ổn? Em ở Pháp vui không?” Giọng Vương Minh Thần phát ra từ chiếc tai nghe bluetooth được đeo trên tai của cô.
Hạ Diệp khẽ nhấp một ngụm vang đỏ trong chiếc ly thủy tinh sóng sánh, sau đó gật đầu: “Vui, ở Toulouse rất đẹp, lãng mạn nữa.”
“Vậy thì tốt.
Em cứ làm việc, khi nào giải quyết xong, anh sẽ tới tìm em.” Vương Minh Thần nhẹ nhàng cất giọng, dịu dàng mà ấm áp.
“Ừm.
Em chờ anh.” Đôi môi cô khẽ hiện ra nụ cười.
Hai người họ cứ thế trò chuyện qua điện thoại tới tận khuya.
Một buổi chiều đẹp trời, Hạ Diệp vừa đi thăm một tòa kiến trúc cổ ở ngoại ô thành phố.
Chưa muốn về khách sạn nên cô ghé vào một quán cà phê để ăn một chút bánh ngọt.
Nghe mọi người nói có một tiệm cà phê với món bánh kem phô mai ngon tuyệt vời, một con người nghiện bánh ngọt như cô sao có thể bỏ qua chứ.
Bước tới cửa của quán cà phê, Hạ Diệp đang không biết nghĩa của vài từ tiếng Pháp ngoài cửa thì một chiếc xe dừng lại, cách chỗ cô đứng không xa.
Theo phản xạ, cô ngoái đầu nhìn, không ngờ lại gặp người quen.
“Lưu Kiệt?” Hạ Diệp tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, biểu cảm ngạc nhiên.
“Tiểu Diệp?” Lưu Kiệt cũng vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô.
“Sao em lại ở đây? Anh tưởng em đang ở bên Mĩ với Trình Minh Thành chứ.”
“Em sang đây công tác một tuần.
Còn anh, em tưởng giờ này anh phải ở thành phố C chứ.” Hạ Diệp trả lời rồi hỏi ngược lại Lưu Kiệt.
Lưu Kiệt bật cười rồi nói: “Em đang muốn vào quán cà phê này đúng không? Vậy chúng ta vào trong, anh từ từ kể chuyện cho em nghe.”
Bộ dạng thần