Đang lúc căng thẳng thì một giọng đàn ông vang lên.
Cả hai người đều đưa mắt nhìn về phía phát ra giọng nói.
“Trùng hợp quá, còn có cả Vương tổng nữa.”
“Mạc Phong? Sao anh lại ở đây?” Hạ Diệp hơi nhíu mày, ngạc nhiên hỏi.
“Tôi có mối làm ăn ở đây, xui là đối tác vừa bận nên giờ đang định đi về khách sạn.
May thay, gặp em ở đây.” Mạc Phong cười vui vẻ, sau đó nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hạ Diệp.
Vương Minh Thần nhíu mày, lườm Mạc Phong.
Mạc Phong dường như cố tình không để ý tới ánh mắt của người đàn ông đối diện, chỉ cười cười mà nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh.
“Trùng hợp quá.” Hạ Diệp ngồi cách xa Mạc Phong ra một chút, sau đó nở nụ cười nhàn nhạt.
Vương Minh Thần dùng ánh mắt thù hằn mà nhìn Mạc Phong.
Đang trong thời khắc hồi hộp, Hạ Diệp chưa kịp nói ra câu trả lời thì anh ta xen vào.
Không biết có phải là cố tình chen vào phá đám kế hoạch của anh hay không nữa.
Mạc Phong hiện tại là tình địch số một của anh, cho nên anh đã cố tình nhanh chóng xác nhận mối quan hệ với Hạ Diệp.
Không ngờ ngay lúc quan trọng này lại bị tên kia phá đám.
Hạ Diệp đưa mắt nhìn Vương Minh Thần, thấy được ánh mắt tràn đầy bực tức kia, cô khẽ than thầm trong lòng.
Mạc Phong này đúng là đúng lúc ghê.
“Tiểu Diệp, tôi có một chuyến du lịch free tới Nhật, em có muốn đi cùng không?” Mạc Phong tay chống cằm, nở nụ cười mà nhìn cô.
“Nhật… sao?” Hạ Diệp khẽ chớp mắt.
Nghe có vẻ thú vị.
“Không được.” Vương Minh Thần ở đối diện lạnh lùng nói.
“Đảm bảo với em là vô cùng vui.” Mạc Phong phớt lờ những gì mà Vương Minh Thần nói, từ đầu đến cuối ánh mắt chỉ hướng về phía cô.
Lâu lắm rồi cô không đi du lịch, hơn nữa, cô cũng chưa đi Nhật bao giờ.
Vốn dĩ ba năm trước có thể đi, nhưng sự cố không may đó xảy ra, cô vẫn luôn tiếc nuối vì chưa thể đi Nhật.
Có khi đây lại là một dịp tốt.
“Được, tôi đồng ý.” Suy nghĩ một lúc lâu, Hạ Diệp quả quyết gật đầu.
Điều này khiến Mạc Phong cảm thấy vô cùng vui vẻ, nở nụ cười đắc ý nhìn Vương Minh Thần.
Vương Minh Thần sau khi nghe xong tất nhiên là phải nhíu mày mà nhìn Hạ Diệp.
Trong lòng không vui vẻ một chút nào.
“Khoảng hai ngày nữa là có thể đi được, em cứ chuẩn bị đi.
Giờ thì tôi không làm phiền nữa.” Mạc Phong nháy mắt với cô một cái, sau đó đứng dậy rồi rời đi.
Đúng lúc này, Trình Minh Thành gọi điện tới cho Hạ Diệp, nói Lạc Du lỡ uống say, giờ đang làm loạn lên, cần cô tới giúp khẩn cấp.
Vậy là Hạ Diệp đành nhờ Vương Minh Thần đưa cô tới nhà Trình Minh Thành để rước cô gái say rượu Lạc Du về nhà.
Cứ như vậy, hai người họ vẫn chưa chính thức xác nhận mối quan hệ của mình.
------------
Trên máy bay, Hạ Diệp và Lạc Du vừa ăn khoai tây chiên vừa trò chuyện vui vẻ.
Ở ghế đằng sau, Trình Minh Thành và Vương Minh Thần ngồi bàn chuyện công việc.
Có vẻ như ai nấy đều có chuyện cần phải nói, mỗi người nói một chủ đề, khiến cho chuyến bay tới Nhật không còn cảm giác nhàm chán.
Máy bay hạ cánh lúc hai giờ chiều, vừa xuống máy bay, bốn người họ đã được Mạc Phong đón bằng ô tô.
Địa điểm du lịch lần này là tại một vùng quê tại tỉnh Nagano, Nhật Bản.
Đây là một trong những vùng nông thôn với cảnh đẹp và dành cho những ai muốn thư giãn, thoát ly khỏi chốn đô thị ồn ào.
Cảnh thiên nhiên, đồi núi cùng bầu không khí trong lành mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu.
Chiếc xe đưa mọi người tới một homestay ở một thị trấn nhỏ.
Những ngôi nhà đơn giản, những cánh đồng bát ngát, những nông trại san sát nhau.
Tất cả đẹp như bức tranh mà Hạ Diệp thường tưởng tượng về những thú vui tao nhã ở vùng miền quê.
“Ở đây đẹp thật đấy!” Hạ Diệp vừa bước xuống xe đã không khỏi cảm thán.
Một làn gió mát thổi qua, đem tới một mùi hương thơm ngát của cỏ, của vùng quê.
“Thích thật đấy.” Lạc Du cười tít mắt, hít nhẹ làn không khí trong lành này.
“Căn nhà lớn đằng kia chính là homestay mà chúng ta sẽ ở.” Mạc Phong đứng dựa người vào xe, chỉ tay về phía xa xa.
“Có vẻ hơi xa.” Trình Minh Thành nheo mắt nhìn, sau đó đưa mắt nhìn Mạc Phong.
“Đường ở đây hơi nhỏ, không cho xe vào trong được nên chúng ta phải đi bộ từ đây.” Mạc Phong liền nhanh chóng giải thích.
“Không sao, không sao.
Vận động chút cũng tốt.” Hạ Diệp cười nhẹ, sau đó đi ra phía sau xe, cùng Vương Minh Thần lấy vali xuống.
Xong xuôi, mọi người cùng nhau xuất phát, tiến thẳng tới ngôi nhà bằng gỗ to lớn, cách đó khoảng hai trăm mét.
Hạ Diệp vừa định kéo chiếc vali của mình đi thì hai bàn tay to lớn cùng lúc đặt lên tay kéo của chiếc vali.
Cô chớp chớp mắt, nhìn hai người đàn ông đang dùng ánh mắt chứa tia lửa điện nhìn nhau.
Hạ Diệp thở dài bất lực, sau đó gạt tay của hai người họ ra, cứ thế kéo chiếc vali đi cùng với Lạc Du và Trình Minh Thành.
Trình Minh Thành nhìn cảnh tượng này, không khỏi lắc đầu.
Nhìn là biết tên Mạc Phong kia có ý đồ với Tiểu Diệp nhà anh.
Căn nhà bằng gỗ có hai tầng, thiết kế đơn giản, nội thất chủ yếu đều được làm bằng gỗ.
Sân thượng có trồng một giàn hoa, có một bộ bàn ghế làm bằng mây, dùng để uống trà.
Ngôi nhà nằm cao hơn so với thị trấn nên có thể ngắm được toàn cảnh, kể cả khi không lên sân thượng.
“Ở kia có cái hồ lớn quá.” Hạ Diệp đứng ngắm cảnh, vô tình thấy một hồ nước lớn ở gần homestay.
“Woa! Đẹp thật đấy.” Lạc Du thấy vậy cũng không khỏi cảm thán.
Khung cảnh này đúng là nên thơ mà.
Nơi đây đúng là đẹp như tranh vẽ vậy.
“Hồ đó cho phép câu cá đấy.
Mọi người có muốn đi câu không? Tôi chuẩn bị sẵn cần câu rồi.”