Trương Uyển Giao cúp máy rồi mở số của Hoàng Lập Thành ra, vuốt màn hình một lúc lâu nhưng vẫn không gọi.
"Dì Bảy, cháu ra ngoài một chuyến nhé."
Trương Uyển Giao nghĩ, chắc bây giờ Hoàng Lập Thành đang ở công ty.
Trước đó cô đã nghe anh nói qua về chuyện kim cương rồi, hình như là trong két sắt của phòng ngủ, giờ tự về lấy là được.
Trương Uyển Giao đến biệt thự Lâm Tân vào lúc giữa trưa, ánh mặt trời hơi chói mắt.
"Cô chủ?" Người giúp việc trong biệt thự rất vui mừng khi thấy Trương Uyển Giao: "Cô về rồi à?"
"Tôi về lấy ít đồ...!Anh ấy có nhà không?"
"Cậu chủ cũng vừa về không lâu, đang ở trên tầng."
Anh đang ở nhà ư?
Trong lòng Trương Uyển Giao bỗng hơi căng thẳng nhưng đến cũng đến rồi nên không thể cứ thế đi luôn được.
"Vậy tôi lên tìm anh ấy đây."
"Cô đi đi ạ, chắc chắn cậu chủ sẽ rất vui khi thấy cô về." Người giúp việc vô cùng mừng rỡ: "Vừa hay phòng bếp đang chuẩn bị bữa trưa, cô chủ ăn cơm ở nhà luôn nhé."
"Không cần đâu."
Trương Uyển Giao lịch sự từ chối rồi lên tầng.
Cô gõ cửa phòng ngủ hai lần, cánh cửa hé ra, tiếng nước ào ào truyền đến từ phòng tắm trong đó.
Hoàng Lập Thành đang tắm rửa.
Người giúp việc nói anh vừa mới về, có lẽ anh đã họp suốt đêm qua và sáng nay mà không hề nghỉ ngơi.
Trương Uyển Giao hơi nhíu mày, tuy trước đây Hoàng Lập Thành cũng bận nhưng rất ít khi đến mức đó.
Trong lúc cô nghĩ ngợi, tiếng nước từ phòng tắm đã ngừng lại.
Cánh cửa được mở ra, tiếng bước chân vang lên.
Trương Uyển Giao vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Hoàng Lập Thành.
Anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, nước chảy dọc theo cơ bắp chắc nịch ở thân trên, phía dưới chỉ quấn một chiếc khăn xám đậm.
"Xin lỗi." Trương Uyển Giao nhìn sang chỗ khác với vẻ mất tự nhiên: "Tôi không biết anh đang tắm."
Hoàng Lập Thành hoàn hồn, bỗng thấy hơi bực bội trước dáng vẻ gượng gạo của cô: "Em đã thấy suốt ba năm rồi, chúng ta cũng chưa ly hôn, đâu cần phải khách sáo như thế chứ?"
Khách sáo ư?
Từ này nghe thật lạ.
Trương Uyển Giao cũng không có thời gian để nghĩ thêm nữa bởi vì Hoàng Lập Thành đã hỏi: "Sao em về thế?"
"Mẹ tôi gọi điện cho tôi..."
"Vào đi rồi nói." Trương Uyển Giao còn chưa dứt lời thì đã bị Hoàng Lập Thành cắt ngang.
Khi cô ngẩng đầu, anh đã quay đi, vừa lau tóc vừa lấy quần áo ngủ trong tủ.
Trương Uyển Giao hơi do dự rồi mới chậm rãi vào phòng, còn cố ý không đóng cửa.
Dù sao cũng phải ly hôn, nên vạch rõ giới hạn thì hơn.
"Mẹ tôi nói trước kia đã nhờ anh mua một lô kim cương, bà ấy đang cần gấp nên bảo tôi gửi sang đó."
"Ồ, lô kim cương đó à?" Hoàng Lập Thành mặc áo ngủ, tiện tay ném khăn tắm lên ghế sa lông: "Lẽ ra đã đến rồi nhưng bên cung cấp lại gọi điện báo là có vấn đề nên phải thu hồi rồi gửi sang lần nữa.
Chắc hai ngày nữa sẽ tới thôi, khi đó anh sẽ gửi cho mẹ."
Anh vẫn gọi mẹ Trương Uyển Giao là "mẹ".
Có lẽ anh chỉ quen miệng nhưng trong lòng Trương Uyển Giao bỗng hơi đau đớn: "Không cần phiền anh, khi đó tôi tự đến lấy là được rồi, dù sao cũng là chuyện của mẹ tôi."
Nghe thấy thế, động tác buộc dây áo choàng tắm của Hoàng Lập Thành thoáng ngừng lại.
Anh nhìn Trương Uyển Giao bằng đôi mắt đen tuyền, có vẻ nghiền ngẫm: "Trương Uyển Giao, em vội vàng chối bỏ quan hệ với anh thế à?"
Trương Uyển Giao lạnh nhạt đáp: "Nếu đã quyết định ly hôn, có lẽ nên sớm làm thế thì hơn."
"Vì Lâm Kiến Đông ư?"
"Anh nghĩ thế cũng được."
Trong lòng Trương Uyển Giao nhói đau nhưng hiểu lầm này là do cô cố ý tạo ra nên đương nhiên cô cũng chẳng buồn giải thích: "Về chuyện kim cương thì cứ bảo trợ lý Lưu liên lạc với tôi nhé, tôi đi trước đây."
Cô nói rồi quay người rời đi.
Trương Uyển Giao vừa bước đến cửa thì đã bị Hoàng Lập Thành nắm lấy cổ tay.
Anh kéo cô quay lại, khiến Trương Uyển Giao lảo đảo rồi đập lưng vào tường.
Tuy cú va này không quá mạnh nhưng vì cô rất gầy nên phần xương lưng đập vào tường vẫn khiến cô đau thấu tim, không khỏi hít khí lạnh.
"Rốt cuộc là tại sao chứ?"
Sắc mặt Hoàng Lập Thành rất khó coi: "Anh không tin là vì Lâm Kiến Đông."
Trương Uyển Giao cố chịu đau: "Vậy anh nghĩ là vì sao?"
"Nếu là vì bệnh của em thì đã tìm thấy tủy rồi, hoàn toàn có thể chữa khỏi."
Lời giải thích này khiến Trương Uyển Giao gần như bật cười.
"Hoàng Lập Thành, tôi không cao cả đến thế.
Tình tiết rời xa chồng vì mắc bệnh hiểm nghèo chỉ có trong phim thôi, hơn nữa bệnh của tôi cũng chẳng tới mức không chữa được.
Anh nghĩ tôi yêu anh đến đâu thì mới làm chuyện như thế?"
Hoàng Lập Thành thật sự chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cô phát hiện vấn đề giữa anh và Lý Mạn Trương ư? Hay anh vốn rất hưởng thụ tình cảnh trong nhà ấm êm mà vẫn có người phụ nữ khác ở bên ngoài chứ.
Câu hỏi vặn lại này khiến Hoàng Lập Thành cứng họng.
Anh biết Trương Uyển Giao yêu mình từ trước khi kết hôn, hơn nữa cũng rất mực trân trọng và tin tưởng vào tình cảm này.
"Thả tôi ra đi, tay tôi đau quá." Sắc mặt Trương Uyển Giao rất bình tĩnh.
Hoàng Lập Thành nới lỏng tay nhưng khi nhìn khuôn mặt tái nhợt đang ở gần ngay trước mắt thì anh bỗng nhận ra một điều, nếu như bây giờ buông tay, có lẽ sẽ không bao giờ nắm lại được nữa.
Cũng tức là cuộc hôn nhân ba năm của bọn họ sẽ kết thúc, không còn được thấy cô ngủ gật vì chờ anh khi về nhà, căn nhà này chỉ còn lại mình anh.
"Em cần gì phải thế chứ?" Anh hỏi.
Trương Uyển Giao có vẻ khó hiểu, thốt ra một chữ chất vấn.
Nhưng một giây sau đã bị anh chặn lại.
"Ưm…" Cô mở to mắt, vô thức giãy dụa.
Nhưng suy cho cùng thì sức lực của đàn ông vẫn hơn hẳn phụ nữ.
Hoàng Lập Thành giữ tay cô, ép mạnh cô vào tường.
Nụ hôn này mang theo sự tức giận và không cam lòng, chẳng hề có kỹ thuật gì khác.
Trong ba năm vừa rồi, anh đã quen với việc có cô ở bên nhưng đang yên đang lành cô bỗng nhiên đề nghị ly hôn.
Lúc này, sự khó hiểu bị kìm nén rất nhiều ngày bỗng hóa thành cơn giận, không biết để đâu cho hết.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu khiến đầu óc Trương Uyển Giao trống rỗng, ngột ngạt đến khó thở.
Tuy họ đã kết hôn ba năm nhưng Hoàng Lập Thành vẫn luôn dịu dàng với cô, cho dù là hôn hay làm chuyện chăn gối, anh đều rất kiên nhẫn.
Đây là lần đầu anh hôn cô theo cách thô bạo và cưỡng ép như thế này.
Khi cô dần không còn sức giãy dụa, sắp không thở nổi nữa thì rốt cuộc nụ hôn này cũng kết thúc.
Tiếng thở d ốc nặng nề vang rõ trong phòng.
Bốn mắt nhìn nhau, cơn giận trong mắt Hoàng Lập Thành vẫn chưa tan hết, còn sắc mặt tái nhợt của Trương Uyển Giao thì trở nên ửng hồng.
Cô hông có thời gian để suy nghĩ nhiều thêm, chỉ có thể run rẩy tựa vào tường, ngực không ngừng phập phồng.
Khi thấy dáng vẻ hoảng hốt và luống cuống của Trương Uyển Giao, Hoàng Lập Thành hơi hối hận, anh đỡ trán vô cùng bất đắc dĩ.
"Uyển Giao, chúng ta nói…"
"Anh Thành."
Giọng nói trong trẻo truyền đến từ cửa, cắt ngang lời Hoàng Lập Thành.
Lý Mạn Trương đứng ở cửa ra vào, nụ cười tao nhã và lịch sự bỗng cứng đờ.
Khi nghe thấy âm thanh của người phụ nữ, trái tim Trương Uyển Giao như rơi xuống vực sâu.
Ồ, cô mới dọn khỏi đây không lâu mà Hoàng Lập Thành đã dẫn Lý Mạn Trương về nhà rồi ư?
Nếu đã tình sâu nghĩa nặng như thế, vừa rồi anh còn làm vậy với cô để chi chứ? Sao phải vờ vịt hỏi lý do ly hôn là gì? Làm như cô là người không biết điều vậy!
Dạ dày Trương Uyển Giao bỗng quặn thắt, cô lập tức đẩy Hoàng Lập Thành ra.
"Đừng đụng vào tôi."
Trương Uyển Giao siết chặt năm ngón tay lại, bàn tay run run.
Ánh mắt chán ghét của cô rơi vào trong mắt của Hoàng Lập Thành khiến cho đôi mắt anh trông có vẻ ảm đạm.
Cô đang chán ghét anh sao?
"Thật xin lỗi, Anh Thành à, em...!em có đang làm phiền anh không?" Giọng nói lo lắng bứt rứt vừa mang chút giả tạo của Lý Mạn Trương vọng từ phòng ngủ truyền tới, cô ta biết rõ rồi nhưng vẫn còn cố hỏi.
"Không đâu, là tôi làm phiền hai người mới đúng."
Hoàng Lập Thành chưa kịp phản ứng gì thì Trương Uyển Giao đã tức giận tiếp lời, cô liếc xéo về phía Lý Mạn Trương, trong lòng rõ ràng cực kỳ chua xót nhưng vẫn tỏ ra vẻ bình tĩnh: "Hai người cứ nói chuyện tiếp đi, tôi còn bận việc."
Nói xong, cô bước ra khỏi phòng ngủ một mạch không quay đầu lại.
Hiện tại cô và Hoàng Lập Thành vẫn chưa ly hôn, cô có đủ tư cách để hỏi anh tại sao lại có sự xuất hiện của một người phụ nữ khác ở trong nhà thế nhưng cô lại không hỏi.
Lương tâm và lòng tự trọng vốn có của cô khiến cho cô xem thường những chuyện tranh chấp không xứng đáng như vậy, một cuộc chia tay tử tế văn minh sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người.
Nghe thấy tiếng bước chân đang đi xuống lầu, Hoàng Lập Thành nhíu mày lại, cảm thấy trong câu nói vừa rồi của Trương Uyển Giao giống như đang chứa hàng ngàn gai đâm vậy, khiến cho người ta thật khó chịu.
Là vì Lý Mạn Trương sao?
Lời phỏng đoán này hình như cũng không đúng lắm, Trương Uyển Giao đâu biết quá khứ giữa anh và Lý Mạn Trương như thế nào, vả lại hai người trước đây chưa gặp nhau lần nào mà.
Anh đang suy nghĩ về điều này thì Lý Mạn Trương đã tiến vào: "Anh Thành."
Anh quay người lại: "Sao cô lại đến đây?"
"Em luôn muốn cảm ơn anh vì chuyện em đã được ra khỏi trại tạm giam nhưng em gọi cho anh không được...!Thật xin lỗi, em nghe nói anh với cô ấy tách nhau ra ở riêng rồi, không ngờ là cô ấy sẽ ở đây."
Ba chữ "ra ở riêng" nghe thật chói tai: "Cô nghe ai nói vậy?"
Lý Mạn