Lý Mạn Trương đứng trên cầu thang, lúc thấy Trương Uyển Giao cũng không khỏi ngạc nhiên: “Cô Uyển Giao? Cũng đã ly hôn rồi mà sao sáng sớm cô còn đến tìm Anh Thành thế này?”
Trương Uyển Giao siết chặt tay: “Hoàng Lập Thành có ở nhà không?”
Lý Mạn Trương nói: “Đương nhiên rồi, đây là nhà của anh ấy mà.”
Trương Uyển Giao cũng không tin lời cô ta nói, chỉ hỏi chị Cửu: “Chị nói đi.”
“Cô chủ.” Chị Cửu rơi vào thế khó xử: “Cô đừng nóng giận, tối hôm qua cậu chủ trở về...!cậu ấy uống quá nhiều.”
Trong mắt Trương Uyển Giao hiện ra một tia cười giễu mơ hồ.
Uống quá nhiều?
Khi ra khỏi bữa tiệc ngày hôm qua, rõ ràng Hoàng Lập Thành rất tỉnh táo, loại lý do uống say mượn cớ này thật sự thối nát khiến người ta không có cách nào tha thứ được.
Trương Uyển Giao không chút nghĩ ngợi, xoay người rời đi.
“Cô chủ...”
Chị Cửu muốn đuổi theo cô, nhưng còn chưa tới cửa đã bị Lý Mạn Trương gọi lại: “Chị Cửu, chị là người làm của nhà họ Hoàng, cũng không phải nhà họ Trương, quản hơi nhiều rồi đó.”
Lý Mạn Trương đã đến biệt thự hai lần, hôm qua còn trở về chung với cậu chủ.
Người làm trên dưới nhà họ Hoàng đều không thể tin được, nhưng mà đều biết nếu làm mất lòng người tên Trang này sẽ nguy ngay.
Mọi người chỉ là người giúp việc mà thôi.
Trương Uyển Giao một mình chạy ra cổng, trực tiếp ném hết những thứ trong tay vào thùng rác.
Sau khi ngồi vào trên xe, trong phút chốc, cô cảm thấy mình hết sức buồn cười.
Thậm chí bản thân còn mang đồ ăn sáng đến tận nơi tìm Hoàng Lập Thành, kết quả lại thấy được cảnh tượng như vậy, làm chuyện vô ích còn bị người ta cười nhạo một hồi.
Âm thanh động cơ vang lên trong sân, sau đó dần dần đi xa.
Trong biệt thự, Lý Mạn Trương khép áo ngủ lại, lúc đang muốn đi lên lầu thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Hoàng Lập Thành đi ra ngoài, đau đầu do say rượu khiến anh không thể nào mở mắt nổi, vừa ấn vào gáy vừa nói: “Chị Cửu, vừa rồi có ai tới sao?”
Lúc này chị Cửu đã đi vào phòng bếp, bên trong phòng khách cũng không có người khác.
Lý Mạn Trương nói: “Không có, là em thức dậy xuống lầu bảo chị Cửu làm chút đồ ăn.”
Lúc nghe được giọng nói của Lý Mạn Trương, Hoàng Lập Thành giật mình một cái, bỗng nhiên tỉnh táo lại, ngạc nhiên mở mắt ra: “Tại sao cô lại ở đây?”
Lý Mạn Trương che ngực, giống như bị hoảng sợ: “Anh Thành, chuyện tối hôm qua anh đều không nhớ gì hết sao?”
Chuyện tối ngày hôm qua?
Đầu Hoàng Lập Thành có hơi đau.
Anh nhớ trong bữa tiệc từ thiện ở Hoàng Liên, Lý Mạn Trương uống nhiều nên anh đưa cô ta về nhà, nhưng mà lúc đó anh cũng có uống rượu, lúc lên xe...
Từ lúc lên xe về sau...
Trong đầu trống rỗng.
“Anh Thành, tối hôm qua anh dẫn em đến chỗ này, anh cũng không nhớ sao?” Viền mắt của Lý Mạn Trương chợt đỏ lên.
Sắc mặc Hoàng Lập Thành hơi thay đổi một chút, trong con ngươi đen có vẻ dần sâu thẳm.
Tuy anh không nhớ rõ bất cứ điều gì, nhưng mình làm gì, thân thể vẫn luôn biết chừng mực.
Nếu nói say rượu mất lý trí thì hoàn toàn không xảy ra được.
Nếu như Lý Mạn Trương muốn thêu dệt chuyện này, anh sẽ không nể mặt cô ta.
Nhớ lại một chút, anh nghi ngờ chai nước anh uống tối hôm qua có vấn đề, chai nước đó là do cô ta đưa cho anh.
Không khí có hơi ngưng đọng.
“Anh Thành, anh dùng ánh mắt như thế nhìn em làm gì?” Lý Mạn Trương siết chặt nắm đấm, bộ dạng có hơi xấu hổ và tức giận: “Không phải anh nghi ngờ em làm gì với anh chứ?”
Sắc mặt Hoàng Lập Thành vẫn lạnh lùng.
“Em xin thề.” Lý Mạn Trương giơ ba ngón tay lên: “Em không có làm gì cả, ngay cả quần áo cũng là người làm trong nhà đổi cho anh.
Hôm qua trong xe anh nôn lên người em, em thật sự không còn cách nào mới tìm bộ đồ này thay ra.
Đã quá trễ em cũng không thể về được, cho nên em ngủ ở trên ghế sô pha trong phòng cả đêm.”
Vẻ mặt Hoàng Lập Thành ngưng lại, nhớ tới lúc rời giường, hình như trên ghế sô pha có chăn gối.
“Tôi không có ý này.” Anh nhíu mày.
Nếu không có gì xảy ra thì tốt rồi, anh cũng không hy vọng quan hệ giữa mình và Lý Mạn Trương trở nên càng phức tạp hơn.
Sau khi gặp Trương Uyển Giao trong bữa tối từ thiện tối qua, anh đã định nói chuyện với cô một lần nữa.
Hoàng Lập Thành nói: “Chốc nữa trợ lý Lưu sẽ đưa cho cô bộ quần áo mới, thay đồ xong thì sẽ lái xe đưa cô về nhà.”
“Không cần phiền phức như vậy, không phải bên trong tủ quần áo có đồ sao? Em tùy tiện mặc một bộ, sau đó tự mình lái xe về là được.”
“Không được động vào đồ trong tủ đó.”
Lý Mạn Trương sửng sốt một chút, chợt siết chặt tay lại.
Rõ ràng đồ trong phòng ngủ chính đều là của Trương Uyển Giao, mặc dù cô ta đã dọn đi nhưng Hoàng Lập Thành lại không chịu để mình chạm vào đồ của cô ta?
“Vâng.” Giọng nói của cô ta có hơi khó chịu.
Quả nhiên Hoàng Lập Thành cũng không nói gì nữa, trực tiếp trở về phòng.
Nửa giờ sau, trợ lý Lưu mang một bộ quần áo mới đến biệt thự, Lý Mạn Trương bất đắc dĩ thay quần áo xong rồi đi lên xe.
“Nhà của bác sĩ Lý ở đâu vậy?”
“Nhà của tôi ở...” Trả lời được một nửa, đột nhiên ánh mắt cô ta đảo một vòng: “Sáng hôm nay tôi phải đến bệnh viện làm việc, tạm thời không về nhà được, cậu cứ trực tiếp đưa tôi đến bệnh viện là được.”
Trợ lý Lưu vẫn không nghĩ gì nhiều, khẽ gật đầu rồi khởi động xe đưa Lý Mạn Trương đến bệnh viện.
Đến cửa bệnh viện, Lý Mạn Trương ngơ ngác rồi nói: “Chờ một chút, kẹp tóc của tôi rớt rồi, tôi tìm một chút.”
“Không sao, cô cứ từ từ tìm.”
Sau một lúc lâu, Lý Mạn Trương lấy cái kẹp tóc phía dưới ghế da ra: “Tìm được rồi, cảm ơn cậu nha trợ lý Lưu, làm mất thời gian của cậu rồi.”
“Không có việc gì.”
Xuống xe, Lý Mạn Trương đứng bên cạnh xe phất phất tay về hướng ghế lái, đợi đến khi trợ lý Lưu quay đầu xe rời khỏi bệnh viện, lúc này cô ta mới đi vào.
Trợ lý Lưu nhìn qua kính chiếu hậu, trong lòng có hơi buồn bực, thầm nghĩ sao vừa rồi bác sĩ Lý lại lễ độ khách sáo như vậy.
Nhưng anh ta không chú ý đến phía bên kia có mấy cô ý tá nhỏ tụm năm tụm ba quan sát về phía hai người họ.
“Ồ, đó là bác sĩ Lý mà.”
“Còn không phải sao, đó chính là bác sĩ Lý đó.”
“Người đưa bác sĩ Lý đến là ai vậy, bạn trai cô ấy sao? Không phải nghe nói bác sĩ Lý còn độc thân sao? Chiếc xe đó nhìn đắt quá đi.”
“Rolls Royce còn không đắt sao? Bán cô đi cũng mua không nổi cái bánh xe.”
“Nhưng mà biển số xe này sao lại quen mắt thế nhỉ?”
Trong tiếng bàn tán có một giọng nói cao lên: “Biển số xe 689, đó không phải là cháu trai của ông Quốc Tuấn bệnh nhân ở phòng VIP, Hoàng Lập Thành sao?”
Một người bỗng giật mình.
Mới sáng sớm, tại sao bác sĩ Lý lại được Hoàng Lập Thành đưa đến bệnh viện chứ?
Tối hôm qua...
“A, tôi nghe người ta nói, Hoàng Lập Thành đã ở riêng với vợ mình, trong khoảng thời gian này lại rất gần gũi với bác sĩ Lý.”
“...”
Các y tá núp sau xe bàn tán xôn xao, trốn cũng không kỹ nhưng Lý Mạn Trương chỉ dùng khóe mắt nhìn lướt qua, làm bộ không phát hiện ra, nhanh chóng đi vào bệnh viện.
Cô ta ước gì những hiểu lầm càng nhiều càng tốt.
Mới vừa vào phòng, trưởng khoa Hùng đã gọi cô ta lại: “Mạn Trương, đúng lúc cô đến rồi, hãy giúp tôi thông báo cho các bác sĩ và y tá lúc trước đã phẫu thuật cho bà Hà đến phòng họp nhé.”
“Không phải đã giải quyết hết mọi chuyện rồi sao? Tại sao lại còn phải họp nữa vậy?”
Trưởng khoa Hùng nói: “Mặc dù bệnh viện không chịu trách nhiệm về mặt pháp luật, nhưng mà xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, bệnh viện chúng ta cần phái đại diện đến hỏi han một chút.
Xem như là giữ gìn quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, họp thảo luận một chút xem ai nên đi.”
Bà Hà chết trên bàn mổ, ông Huỳnh hận đến mức không thể trực tiếp dùng máy ủi san bằng cả bệnh viện.
Lúc này ai sẽ đi đây?
Lý Mạn Trương đứng tại chỗ do dự một hồi, bỗng nhiên mở miệng nói: “Bác sỹ Hùng, nếu không thì ông để cho tôi đi đi.”
Trưởng khoa hơi kinh ngạc: "Người ta thì trốn tránh không muốn đi, cô lại đồng ý đi sao?"
Lý Mạn Trương nói: "Bác sĩ phẫu thuật chính dù sao cũng không phải tôi, tôi cũng không tham gia vào lần phẫu thuật đó, vì vậy ông Huỳnh chắc là sẽ không quá trách mắng gì tôi đâu."
"Vậy mà còn không trách gì cô, liên lụy cô còn phải vào trại tạm giam một lần rồi."
"Trưởng khoa, không sao đâu, tôi sẽ nói chuyện tử tế với ông Huỳnh."
Thấy sự kiên trì của Lý Mạn Trương, trưởng khoa cũng đành chịu: "Cô đã đồng ý đi, vậy thì để cô đi, cũng không cần báo cho những người khác, tự cô chú ý an toàn một chút là được, ông Huỳnh không phải người dễ đối phó đâu."
"Tôi biết, cảm ơn bác sĩ Hùng đã quan tâm."
Giọng nói của Lý Mạn Trương rất dịu dàng, nhưng trong mắt lại ẩn