Theo Đuổi Lại Vợ

36: Tôi Không Có Bạn Gái​


trước sau


Nếu mẹ không nói gì, bản thân Trương Uyển Giao cũng gần như quên mất mình đã lấy dũng khí ở đâu để tiến vào cuộc hôn nhân chớp nhoáng ba năm trước.

Lúc đó tại sao cô lại tin rằng bản thân nhất định sẽ khiến Hoàng Lập Thành yêu mình?
Cô vẫn nhớ rõ, năm đó, là đêm trước Giáng sinh, đêm vọng Giáng sinh, cô ấy không về nước Anh trước mà lại đợi ở Nhật Minh.
Lúc đó cô đã là trưởng phòng của Augustus.

Lý lịch đẹp, năng lực làm việc tốt, khi vào công ty đã làm nhiều dự án lớn, thăng tiến nhanh hơn tất cả mọi người, nhưng không hề có người nào cảm thấy không phục.
Vào đêm vọng Giáng sinh, nhân viên trong công ty đều ra về từ rất sớm, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Trương Uyển Giao làm thêm đến tận khuya, đợi đến khi trong công ty không còn ai, cô liền chạy tới gõ cửa phòng làm việc của Hoàng Lập Thành.
“Mời vào.”
“Tổng giám đốc Thành…” Cô đó giờ là người nói nhiều, nhưng lúc đối mặt với Hoàng Lập Thành thì lại lắp bắp.
Thấy cô cả nửa ngày cũng không nói được lời nào, Hoàng Lập Thành ngẩng đầu lên nhìn cô từ sau máy tính.

“Sao vậy?”
“Tôi… Hôm nay là đêm vọng Giáng sinh” Trương Uyển Giao lấy hết can đảm.

“Anh Thành, anh không đi hẹn hò với bạn gái sao?”
Sắc mặt Hoàng Lập Thành vẫn bình đạm như thường lệ.

“Tôi không có bạn gái, cũng chỉ là Giáng sinh thôi mà.”
Khi nghe được lời này, Trương Uyển Giao trong lòng nửa vui mừng, nửa mất mát.
Vui mừng là vì sau bao lâu hỏi han, cuối cùng cô cũng xác nhận từ chính miệng Hoàng Lập Thành rằng anh ấy còn độc thân.


Còn mất mát là vì anh ấy nói rằng Giáng sinh cũng chẳng có gì to tát.
“Vậy thì… không có gì, tôi tan làm, đến nói với anh một tiếng.”
“Được.”
Khi cô đang định quay người, đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói của Hoàng Lập Thành: “Cô cầm cái gì trong tay vậy?”
Trương Uyển Giao thầm căng thẳng: “Là bánh ngọt.”
“Bánh ngọt?”
Đối diện với vẻ mặt khó hiểu của Hoàng Lập Thành, cô thuận miệng nói bậy bạ vài câu: “Hôm nay là sinh nhật tôi, nên tôi tự mua cho mình một cái bánh kem.

Dù sao cũng muộn như vậy rồi, tổng giám đốc Thành, anh có muốn cùng tôi đón sinh nhật không? Coi như là công ty trợ cấp cho nhân viên, vì tôi đã tăng ca muộn đến thế này cơ mà.”
Thực ra, cô ấy nói xong thì liền cảm thấy hối hận.
Công ty nào mà lại dùng việc đón sinh nhật cùng ông chủ để làm quà trợ cấp cho nhân viên cơ chứ? Trai đơn gái chiếc ở cùng nhau vào buổi tối, mục đích rõ ràng quá rồi đó.
Nếu Hoàng Lập Thành cho rằng cô là một người phụ nữ tùy tiện, mọi chuyện chẳng phải coi như kết thúc rồi sao?
Ngay khi cô ấy còn đang thấp thỏm không yên, Hoàng Lập Thành đã “ừm” một tiếng đáp lại.

Lúc đầu cô tưởng mình nghe nhầm, nhưng Hoàng Lập Thành đã đóng máy tính lại, đứng dậy hỏi cô: “Cô muốn uống gì?”
Trong chớp mắt, cô cảm thấy bản thân vui đến độ có thể nhảy cẫng lên được.
Cái bánh rất nhỏ, cô biết Hoàng Lập Thành không thích ăn đồ ngọt nên đã cố ý mua một cái bánh kem không quá ngọt, còn có hai quả dâu tây nhỏ trên đó.
Hoàng Lập Thành bưng hai ly trà tới, vừa thấy cô đã cắt xong bánh kem, liền hỏi: “Cô ăn sinh nhật mà không thổi nến sao?”
Vẻ mặt Trương Uyển Giao cứng lại, đột nhiên hoàn hồn, nhưng chiếc bánh trong tay đã bị cô tách ra làm hai.
Xấu hổ quá.
Hoàng Lập Thành cười thành tiếng: “Để tôi làm cho.”

Bật lửa Zippo đốt lên ngọn lửa xanh nhạt trong văn phòng, ngọn nến hình kẹo cầu vồng được c ắm vào khe hở giữa cái bánh, một đóa pháo hoa nho nhỏ nở rộ.
Hoàng Lập Thành nói: “Giờ ước được rồi đó.”
Trương Uyển Giao vội vàng gật đầu, chắp tay, nhắm mắt lại suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng trong lòng âm thầm ước nguyện, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
Sau khi thổi tắt nến, Hoàng Lập Thành chia bánh, thuận miệng hỏi: “Ước gì thế?”
“Không nói cho anh, nói ra thì sẽ không linh nữa.”
“Con gái đều tin chuyện này hả?”
“Không phải cứ là con gái thì sẽ tin, nhưng hầu hết đều tin.

Cũng như không phải tất cả con trai đều không tin.

Đừng phân biệt giới tính thế chứ.”
Hoàng Lập Thành cười cười, từ chối cho ý kiến, hết sức nhạt nhẽo.

Khi anh ấy cười rộ lên, trên khóe môi có một lúm đồng tiền.

Đây là lần đầu tiên Trương Uyển Giao phát hiện ra.

Đến lúc này cô mới ý thức được rằng hôm nay là lần mà cô được ở gần anh ấy nhất.
Chiếc bánh đêm đó rất ngọt, cắn miếng đầu tiên là ngọt nhất, càng về sau cảm giác dường như càng mất ngon.
Trương Uyển Giao lần đầu tiên ăn đồ ngọt chậm như vậy, cô

thậm chí còn hy vọng đêm nay có thể dừng lại, để cô ấy nhìn sự dịu dàng hiếm thấy này của Hoàng Lập Thành thêm chút nữa.


Giống như một giấc mơ, cô không muốn tỉnh lại.
Nhưng bánh ngọt cũng đã ăn hết rồi.

Hoàng Lập Thành nhìn cô một mình ăn hết cả một hộp bánh kem lớn, trong ánh mắt xưa nay lãnh đạm cũng có chút kinh ngạc.
“Tôi ăn xong rồi.” Có một chút mất mát trong giọng nói của cô.
Hoàng Lập Thành lại nghĩ rằng cô chưa ăn no, vì vậy anh đẩy phần bánh của mình về phía cô: “Ở đây còn nữa nè.”
Trương Uyển Giao nấc lên, lập tức kinh hãi che miệng.
Bầu không khí đột nhiên trở nên rất ngưng trệ.
Quá xấu hổ, vậy mà lại nấc trước mặt Hoàng Lập Thành!
“Vậy thì, tôi… tôi đi trước đây, muộn rồi.”
Cô vội vàng đứng dậy, bộ dạng trông như đang định chạy trốn.
“Trương Uyển Giao." giọng nói của Hoàng Lập Thành từ phía sau truyền đến: “Túi xách của cô.”
“Ồ.” Cô ngơ ngác duỗi tay ra nhận lấy, vô tình chạm vào ngón tay anh.

Người ta nói nhiệt độ cơ thể của đàn ông cao hơn phụ nữ nửa độ.

Lúc đó cô lập tức cảm thấy nóng hơn nửa độ, thật nóng.
Trương Uyển Giao là một người chỉ cần thỏa mãn là đã thấy hạnh phúc, sau đêm đó thì luôn cảm thấy thật ra phát triển từ từ cũng không tồi.

Nhưng không biết là ai đã tung tin.

Sáng sớm hôm sau, toàn bộ công ty đã lan truyền khắp nơi là Hoàng Lập Thành và một nữ nhân viên đã trải qua một đêm vui vẻ trong văn phòng.
Nguyên nhân là do trợ lý sinh hoạt của anh ấy đến văn phòng dọn dẹp vào buổi sáng thì phát hiện thấy hai chiếc cốc, một hộp bánh, mà trong đó có một chiếc cốc có vết son.

Giữa những lời đồn bay đầy trời, Trương Uyển Giao như ngồi trên đống lửa.


Ngày nào cũng nghe các nhân viên nữ trong văn phòng bày mưu gi3t chết yêu tinh nhỏ nào dám động đến nam thần của bọn họ.
Theo sự hiểu biết của cô về Hoàng Lập Thành, chuyện xảy ra đêm hôm đó chẳng có gì đáng lo ngại, và anh cũng sẽ không để tâm.

Không có gì ngạc nhiên khi tin đồn dần lắng xuống, cô và Hoàng Lập Thành nối lại mối quan hệ cấp trên - cấp dưới thông thường nhất trong công việc.

Họ gặp nhau mỗi tháng một lần trong cuộc họp định kỳ, và thỉnh thoảng gặp nhau ở công ty, gật đầu một cái xem như chào hỏi.
Mãi đến cuộc họp thường niên vào cuối năm của công ty, Hoàng Lập Thành thế mà lại chủ động mời cô nhảy mở màn.
Ai nấy chấn kinh, “ồ” lên một trận.

Khuôn mặt của Trương Uyển Giao đỏ bừng suốt cả quá trình, lúc nhảy còn sai nhịp nhiều lần.

May mắn là Hoàng Lập Thành xoay sở tốt, không để cô tự xấu hổ trước mặt mọi người.
Sau khi nhảy xong, cô vội vàng bỏ chạy nhưng bị Hoàng Lập Thành chặn lại ngay cửa phòng tiệc.

Trương Uyển Giao nói: “tổng giám đốc Thành, bây giờ tôi thấy hơi không thoải mái, tôi muốn về nhà trước.”
Hoàng Lập Thành nói: “Tôi sẽ tiễn cô.”
Đêm đó, Hoàng Lập Thành mặc một bộ đồ tây màu đen, có thêu những đám mây nhỏ bằng chỉ vàng trên cổ tay áo, giống với bộ váy dạ hội màu đen trên người cô.

Trùng hợp như vậy khiến cô hoang mang, liền tin giữa mình và Hoàng Lập Thành có một loại số phận đã định.
Về sau thì quyết định yêu, chưa đầy một tháng thì cưới.
Khi cô nói rằng mình sẽ kết hôn, bố mẹ cô vẫn đang ở nước ngoài.

Trong video, người mẹ đã quen với sóng gió của cô phun cả ngụm nước ra ngoài, vẻ mặt khó tin: “Uyển Giao, con nói lại đi, con định làm gì?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện