Trương Uyển Giao kéo chăn lên, từ khe cửa có thể nghe ngóng được động tĩnh ở dưới lầu.
Dì Bảy nhanh chóng đã nấu xong canh giải rượu, lúc trước khi bọn họ còn chưa ly hôn, thời gian Hoàng Lập Thành ở bên ngoài tham gia tiệc xã giao rất nhiều, sau khi uống rượu trở về là Dì Bảy lại nấu canh giải rượu cho anh, sau khi uống canh xong thì ngày hôm sau tỉnh dậy sẽ không bị đau đầu.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bên ngoài trở nên im ắng không một tiếng động.
Trương Uyển Giao lăn qua lộn lại một hồi vẫn không thể ngủ được được, sau khi đã lật người vô số lần, cuối cùng cũng đành phải bước xuống giường.
Lần một lần hai thì chắc có lẽ là do Hoàng Lập Thành không cam lòng buông tay mình, nhưng sau nhiều lần như thế, cô cũng sinh ra có chút mong chờ, có lẽ Hoàng Lập Thành vẫn có chút tình cảm với mình nhỉ?
Hoàng Lập Thành cao 1m85, cả người to đùng nằm trên chiếc ghế sô pha nhỏ bé thì có vẻ hơi chật vật, chiếc chăn mà Dì Bảy đắp cho anh cũng đã bị rơi xuống đất, máy sưởi trong phòng khách rất ấm áp, ngược lại cũng không cần lo anh sẽ bị cảm, nhưng dù sao thì anh cũng vừa mới uống rượu.
Trương Uyển Giao đứng nhìn một lúc, cuối cùng vẫn kéo chăn phủ kín lên trên người, che lại cả phần cổ cho anh, sau đó cẩn thận nhét góc chăn vào sát phần nách, tránh cho anh lại làm rơi chăn xuống đất.
Lúc cô đang muốn rời đi, bỗng, Hoàng Lập Thành nắm chặt lấy tay cô.
“Lâm.
”
Cả cơ thể của Trương Uyển Giao cứng đờ, muốn rút tay về, nhưng phần da thịt bị anh nắm lấy đột nhiên trở nên thật nóng bỏng.
“Anh có chuyện muốn nói với em.
”
“Anh đã uống nhiều rồi, có chuyện gì thì ngày mai tỉnh rượu hẵng nói sau.
”
“Lâm, anh biết anh muốn nói cái gì mà.
”
Trương Uyển Giao thật sự không thể chịu nổi việc Hoàng Lập Thành gọi cô là “Lâm”, chỉ có những người thân thiết nhất với cô mới gọi cô như thế, trước khi kết hôn anh vẫn luôn gọi cả họ lẫn tên của cô, trong đêm tân hôn mới đổi lại cách xưng hô, cho nên mỗi lần nghe anh gọi mình như thế thì cô luôn đỏ mặt, tim đập loạn, trong đầu nảy ra vô số suy nghĩ bậy bạ.
Hoàng Lập Thành đã từng cười cô về chuyện này vô số lần.
Hiển nhiên, lúc này không phải là lúc để suy nghĩ đến những chuyện không trong sáng.
Trương Uyển Giao có hơi rối rắm: “Vậy anh nói đi.
”
Mặc kệ cho anh có nói cái gì, cùng lắm thì cô cứ bỏ ngoài tai là được rồi.
Hoàng Lập Thành dùng sức nắm chặt lấy tay cô, cô vốn đã không thể đứng vững, lúc này bị anh kéo như thế liền ngã ngồi lên ghế sô pha ở bên cạnh người anh, chiếm một góc nhỏ của chiếc ghế.
Anh hỏi “Gần đây không đến Augustus là bởi vì em đang giận anh sao?”
“Không phải, tôi có chuyện khác muốn tự mình làm, công việc ở Augustus đã có Fiona, có chuyện gì thì cô ấy sẽ gọi điện cho tôi ngay, tôi cũng có thể kịp thời giải quyết được.
”
“Nhưng em lại chuyển giao toàn bộ những hạng mục của mình ở Augustus, em tính… Rời khỏi Augustus sao?”
“Đúng là tôi đã quyết định như thế, vốn định sẽ nói với anh sau, dù sao thì với mối quan hệ của chúng ta hiện tại thì việc tôi tiếp tục làm việc ở Augustus cũng không thích hợp cho lắm.
“Vậy sau này thì sao?”
Trương Uyển Giao im lặng vài giây.
Đúng là cô vẫn chưa suy nghĩ đến chuyện sau này.
Sức khỏe của cô không tốt, không biết bệnh bạch cầu sẽ tái phát lại nữa hay không, có lẽ không thể đảm nhiệm công việc chức vụ cao được, cho nên làm ở công ty nào cũng đều không thích hợp, nếu như trở về làm ở công ty nhà mình, lại phải cần thêm một khoảng thời gian để thích nghi và làm quen lại tất cả, có lẽ đến lúc đó cơ thể của cô sẽ không trụ nổi mất.
“Không biết, có thể là không đi làm nữa, chỉ ngồi ở nhà thôi, làm một số chuyện mà bản thân thích, thích thoảng lại đi ra ngoài du lịch đây đó.
”
Kết hôn với Hoàng Lập Thành đã ba năm, nhưng bọn họ chưa từng đi ra ngoài du lịch, trừ những chuyện lặt vặt diễn ra thường ngày, thời gian còn sót lại bọn họ đều đắm mình trong công việc.
“Cùng với ai?”
Khi hỏi đến chủ đề này, Trương Uyển Giao liền lờ mờ nhận ra nỗi đau của anh, lúc này cũng không có ý muốn chọc tức anh: “Không đi cùng ai cả, tôi vẫn chưa nghĩ tới, có thể là đi một mình, cũng có lẽ đi cùng bạn bè.
”
Sức lực trên tay của Hoàng Lập Thành hơi hơi buông lỏng: “Không đi cùng Lâm Kiến Đông sao?”
“Anh Kiên cũng có chuyện phải làm, công chuyện ở phòng làm việc của anh ấy cũng rất bận.
”
“Anh thật sự không ngại việc em tiếp tục làm việc ở Augustus, nếu em để ý đến việc mối quan hệ của chúng ta sẽ ảnh hưởng đến chuyện kết hôn sau này của em và Lâm Kiến Đông thì hãy cho anh một chút thời gian, chúng ta sẽ thông báo chuyện này sau, sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến thị trường cổ phiếu của công ty đâu…”
Nghe thấy hai chữ “kết hôn”, Trương Uyển Giao nhíu mày lại, nhưng cũng không giải thích nhiều.
Có thể Hoàng Lập Thành nghĩ rằng, cô muốn kết hôn với Lâm Kiến Đông.
“Không cần phải phiền phức như thế đâu.
”
“Không phiền, anh chưa bao giờ thấy phiền với những chuyện có liên quan đến em.
”
Dường như Hoàng Lập Thành đã say thật, câu nói như thế được anh nói ra đã làm giảm đi khí chất lạnh nhạt, lãnh đạm thường ngày của mình, lại tăng thêm chút gì