Theo Đuổi Lại Vợ

51: Ở Đây Chúng Tôi Đang Thiếu Một Người Biết Làm Ăn


trước sau


Trương Uyển Giao khẽ nhíu mày một cái.

Nếu như người khác ra yêu cầu với cô thì phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ rằng người kia đang cố tình làm khó mình nhưng cục trưởng Minh không phải đang cố ý muốn làm khó cô mà cô thấy rằng ông thực sự hy vọng tập đoàn King có thể đầu tư vào dự án bất động sản ở Hoàng Liên.

Trương Uyển Giao tin rằng nếu như hôm nay Ngô Cao Tuấn nói với cục trưởng Minh về chuyện phê duyệt khu đất ở Hoàng Liên thì chắc ông sẽ đồng ý luôn.

Dù sao thì tập đoàn King của Ngô Cao Tuấn cũng có trung tâm thương mại chuyên về đồ xa xỉ lớn nhất ở Nam Cường, tính cả hoạt động giải trí, nhà hàng và thời trang thì doanh thu của trung tâm này hàng năm có thể lên tới hàng trăm tỷ đồng.

Nếu như có thể thu hút trung tâm thương mại King tới đây đầu tư thì khu vực Hoàng Liên sẽ trở thành một trong những trung tâm kinh tế của Nhật Minh.

Nhưng Ngô Cao Tuấn không phải là người ai cũng có thể gặp được, nhất là những người chưa từng qua lại với ông ta như Trương Uyển Giao.

Nét mặt Trương Uyển Giao trở nên phức tạp: “Cục trưởng Minh, cháu thật sự cũng rất muốn gặp giám đốc Ngô nhưng Augustus và tập đoàn King chưa từng hợp tác qua lại với nhau, cháu thấy như vậy có hơi làm khó…”
Ông Trịnh nói: “Không, sáng ngày kia là thứ hai, ông ta sẽ đáp xuống sân bay Nhật Minh.”
“Giám đốc Ngô sắp tới Nhật Minh?”
“Trong bữa tiệc từ thiện lần trước ở Nhật Minh, hội Cơ Kim của tập đoàn King của Ngô Cao Tuấn đã quyên tặng một lô thiết bị y tế và cử một nhóm tình nguyện viên từ Nam Cường tới vùng núi để giúp đỡ.

Lần này giám đốc Ngô tới đây để đăng ký tình nguyện viên, sau đó cùng với tình nguyện viên của Nhật Minh đi lên vùng núi.

Ông Trịnh uống một ngụm trà: “Cô cũng biết vùng đất Hoàng Liên này rồi đấy, ở đây không bằng được với thành phố, cuộc sống vẫn khá vất cả.

Phải biết chịu đựng cực khổ, chăm chỉ làm việc thì mới có thể sống được ở đây.

Ở đây chúng tôi đang thiếu một người biết làm ăn.”

Trương Uyển Giao hiểu rõ ý tứ trong câu nói này.

Nhân cơ hội Ngô Cao Tuấn tới Nhật Minh, ông Minh muốn có người đề cập chuyện đầu tư làm ăn với ông ta và người được chọn chính là cô.

Trương Uyển Giao nói: “Cháu không quá hiểu cách làm việc của giám đốc Ngô nhưng cháu sẽ thử xem sao.”
Ông Minh gật đầu hài lòng: “Các tài liệu cụ thể tôi sẽ bảo thư ký đem tới cho cô.

Sáng ngày kia làm phiền cô Lâm dẫn theo người ra sân bay đón giám đốc Ngô.”
“Vâng ạ.”
Rời khởi Hoàng Liên, Trương Uyển Giao bảo Fiona tra mọi tài liệu liên quan đến Ngô Cao Tuấn.

Trên xe về lại thành phố Nam, Fiona nói: “Có lẽ không dễ tìm thấy những thông tin liên quan đến giám đốc Ngô đâu.

Người này làm việc luôn bí mật.

Môi trường chính trị ở Nam Cường không giống như trong nước, xã hội đen rất phổ biến.

Nghe nói giám đốc Ngô này cũng xuất thân từ xã hội đen, dựa vào đó mà phát triển tập đoàn King lên.”
Trương Uyển Giao cau mày: “Tra được bao nhiêu thì tra.

Còn đâu chúng ta đi hỏi người khác.”
“Chị định hỏi giám đốc Lục à?”
“Ừ.”
Fiona cười: “Giám đốc Lục bị điều tới Nam Cường hơn một năm, có lẽ cô ấy biết rõ tình hình của bên đó.”

Nói xong, Trương Uyển Giao xem danh bạ điện thoại, ngón tay cô lướt tới cái tên “Lục Tố Thu.” Cô dừng lại và nhấn gọi.

Lục Tố Thu, tổng giám đốc của Augustus ở Nam Cường và cũng là bạn thân nhất của Trương Uyển Giao.

Cô vừa gọi thì đầu kia đã có người nhấc máy.

Nhưng Lục Tố Thu hình như đang họp.

mặc dù đã nhấc máy nhưng không trả lời cô ngay mà Trương Uyển Giao nghe thấy tiếng Lục Tố Thu đang mắng người.

“Tôi đã nói cậu phải sửa bao nhiêu lần rồi, bản kế hoạch này khác gì với bản lần trước? Không làm được thì cuốn xéo nhanh giùm tôi.

Rất nhiều người muốn ngồi vào vị trí của cậu đấy, nếu như cậu còn tiếp tục lãng phí thời gian của mọi người như thế này nữa thì năm nay cậu không cần phải nghỉ phép nữa đâu…”
Trương Uyển Giao đã quen với những chuyện thế này nên im lặng không nói gì, cô bất lực quay sang nhìn Fiona rồi đành ngồi chờ Lục Tố Thu mắng xong.

Mọi người lục tục tan họp, đến lúc này đầu bên kia mới vang lên giọng nói của Lục Tố Thu và hình như cô thở một hơi thật dài: “Uyển Giao, tớ vừa mới họp xong, có chuyện gì vậy?”
“Nghe thấy rồi, giám đốc Lục đang dạy dỗ nhân viên.” Trương Uyển Giao cố tình nói vậy.

“Đừng nhắc tới nữa, gần đây nhân viên làm việc chán đời lắm.

Không mắng bọn họ vài câu thì bọn họ lại nghĩ mình đang làm việc rất tốt.

Đúng là thích bị ngược đãi mà.”

Trong phòng họp trên tòa nhà cao nhất của

đặc khu Nam Cường cách đây một dòng sông Châu, mọi người đã giải tán hết.

Chỉ một giây trước, mặt Lục Tố Thu còn lạnh như băng, khó đăm đăm Dì Bảy giờ cô lại nghiêng đầu, kẹp điện thoại vào giữa tai và vai rồi quay đầu lại lấy một lon coca từ trong tủ lạnh ra.

“Tách…” Tiếng mở lon nước ngọt có ga truyền qua điện thoại và Trương Uyển Giao nghe rõ mồn một.

“Cậu còn chưa nói cậu gọi điện tìm tớ có chuyện gì nữa? Có phải biết chuyện tớ sắp về tổng công ty nên gọi điện tới chúc mừng không?”
“Cậu sắp về tổng công ty à?” Trương Uyển Giao ngơ người kinh ngạc.

Một năm rưỡi trước Lục Tố Thu bị chuyển tới Hương Cảng làm giám đốc chi nhánh.

Lúc đó theo quy định của Augustus thì cô phải ở đó ít nhất ba năm, đến khi chi nhánh công ty ổn định thì cô mới được chuyển về lại.

“Đúng vậy.

Hoàng Lập Thành không nói gì với cậu à?” Lục Tố Thu uống một ngụm coca thật to, giọng cô vui mừng: “Tớ mới nhận được thông báo sáng hôm kia, giám sát xong dự án ở Nam Cường rồi bàn giao lại công việc thì tớ có thể về lại tổng công ty rồi.”
“Thật vậy sao? Sao cậu không nói cho tới biết? Bên nhân sự thông báo cho cậu à?”
“Tớ biết ngay là cậu không biết gì mà.

Đương nhiên không phải là bên nhân sự ra thông báo trực tiếp mà là Mã Lưu gửi mail cho tớ.”
Mã Lưu là trợ lý của Hoàng Lập Thành, nếu như Mã Lưu gửi mail đi thì có nghĩa đây là ý của Hoàng Lập Thành.

Thế nên chuyển Lục Tố Thu về lại tổng công ty là ý của Hoàng Lập Thành.

“Hầy, cậu có phải chị em với tớ không vậy, cậu xem cuộc sống của tớ bên Nam Cường thảm hại thế nào đây này.

Thế nên tớ mới xin chồng cậu xem cho tớ về công ty trước một thời gian được không?”
Giọng của Lục Tố Thu ở đầu bên kia điện thoại vẫn cứ vui vẻ như thế.


Nhưng mấy chữ “chồng của cậu” làm cho Trương Uyển Giao bỗng thấy đau nhói, Trương Uyển Giao khó khăn đáp lời: “Sao có thể như thế được?”
“Cũng phải.” Đầu bên kia Lục Tố Thu uống một ngụm coca và ợ lên một tiếng: “Cậu và Hoàng Lập Thành đúng là rõ ràng như nhau.

Nhưng tớ cũng tò mò không biết vì sao chưa hết hạn 3 năm mà tự dưng sếp lại cho tớ về nhỉ rồi ai thay tớ tiếp quản bên Nam Cường?”
“Chuyện đó tớ cũng không rõ lắm.

Những người mà tổng công ty có thể điều sang Nam Cường và có thể làm cho hội đồng quản trị yên tâm thì chắc chỉ có sư huynh Lê Lãnh Cơ thôi.”
“Lê Lãnh Cơ?” Lục Tố Thu không phục và bắt đầu kêu gào ầm ĩ: “Dựa vào đâu chứ? Lúc chi nhánh bên này mới lập thì sao anh ta không tới, bây giờ tớ sắp xếp mọi việc ổn thỏa hết rồi thì anh ta lại tới.

Đây rõ ràng là thành quả của tớ.

Anh ta như thế không phải cướp công của tớ à?”
Những gì Lục Tố Thu nói không phải là sai.

Nhịp độ làm việc bên đặc khu hành chính Nam Cường nhanh hơn trong nước nhiều, người bình thường rất khó có thể chịu được.

Một năm rưỡi trước, Lục Tố Thu chỉ là phó giám đốc bộ phận kinh doanh của công ty nhưng cô đã dũng cảm tới Nam Cường.

Trương Uyển Giao vẫn còn nhớ ngày cô tiễn Lục Tố Thu ra sân bay, Lục Tố Thu còn kiêu ngạo nói: “Cứ chờ đó mà xem, không coi tớ ra gì à? Tớ nhất định trèo lên đầu anh ta bắt anh ta quỳ xuống nói tâm phục khẩu phục.”
Người mà Lục Tố Thu nói tới chính là Lê Lãnh Cơ.

Lục Tố Thu thích Lê Lãnh Cơ giống như Trương Uyển Giao thích Hoàng Lập Thành vậy, chuyện này cũng không phải chuyện có thể nói rõ trong một sớm một chiều.
Nhưng Trương Uyển Giao lại không thẳng thắn như Lục Tố Thu, tên của Lục Tố Thu cũng giống như con người của cô vậy.

Cô thích ai thì sẽ phải nói cho tất cả mọi người cùng biết nên cả Augustus ai cũng biết tâm tư của Lục Tố Thu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện