Theo Đuổi Lại Vợ

7: Ở Chung Lâu Quá Nên Chán Rồi​


trước sau


Hoàng Lập Thành cau chặt mày nhớ lại cô gái dịu dàng như nước ở trong kí ức của mình, có lẽ cô ta không có những mánh khóe như thế đâu.
Chắc là chỉ do có thói quen dùng nước hoa mà thôi.

"À tổng giám đốc Thành, bạn gái của tôi cũng hay dùng nước hoa, nước hoa này tôi biết, là một dòng nước hoa tên gọi là thần vệ nữ của hãng Sisley.

Nghe nói hai năm gần đây bán rất chạy, bạn gái của tôi cũng mua."
Hoàng Lập Thành không đáp lại, cúi đầu làm việc.
Trợ lý Lưu ngây ra.
tổng giám đốc Thành hỏi cậu ta cái gì thì cậu ta đáp cái đó, tại sao cuối cùng tổng giám đốc Thành lại chả có phản ứng gì, thế là thế nào?
Chiếc xe nhanh chóng đi vào trong thành phố.
Hoàng Lập Thành để trợ lý Lưu lái xe tới một tiệm bánh gato lấy bánh kem, sau đó mới về nhà.

Trước khi xuống xe, Hoàng Lập Thành đưa sổ ghi chép cho trợ lý Lưu: "Người tôi đã hẹn rồi, buổi tối cậu tới thành phố bên kia kí hợp đồng với người quản lý của Sisley khu vực châu Á đi."
Trợ lý Lưu hiểu ngay lập tức, cậu ta cười híp mắt nói: "Được ạ, tổng giám đốc Thành, vậy mai gặp lại ở công ty nhé."
Hoàng Lập Thành cầm theo bánh gato xuống xe.
Anh rất phản cảm với mùi nước hoa này, dính mùi lâu như vậy thật sự đáng ghét mà.

Bọn họ bày bán ở đâu cũng được cả, đừng xuất hiện trước mắt anh là được!
"Cậu chủ, cậu về rồi?" Dì Bảy không ngờ bà ấy và Trương Uyển Giao vừa mới về thì Hoàng Lập Thành cũng về ngay sau đó.

Bà ấy nhận lấy bánh gato trong tay anh, nụ cười có hơi miễn cưỡng.
Hoàng Lập Thành chau mày, muốn hỏi gì đó nhưng Dì Bảy đã vào trong rồi.
Anh cũng vào nhà đổi giày, loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện.

Sau khi vào phòng khách, phát hiện Trương Uyển Giao đắp một tấm chăn mỏng lười nhác nằm vùi mình trong sô pha, sắc mặt trắng xám mệt mỏi.
Mấy ngày không gặp, dường như cô ngày càng gầy gò hơn, cứ như gầy đi vài cân thịt vậy.

Khóe mắt cô hơi rủ xuống, ánh mắt hơi tối đi, cả người toàn cảm giác chết chóc, chẳng có chút tinh thần phấn chấn nào.
Trong đôi mắt Hoàng Lập Thành thoáng qua một tia xót xa.
Trong phòng khách ngoại trừ Trương Uyển Giao thì còn có một người đàn ông mặc đồ vest, đeo một chiếc kính gọng vàng.

Dáng vẻ khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, cầm một phần văn kiện nói gì đó với Trương Uyển Giao, cô thi thoảng gật đầu với người đó.
Hoàng Lập Thành bảo Dì Bảy đi nấu chút cháo, anh cởi áo khoác đi về phía phòng khách rồi lên tiếng.

"Có khách tới sao?"
"Anh về rồi à?" Thấy người đàn ông lại gần, Trương Uyển Giao ngồi trên sô pha, chăn mỏng rơi xuống khỏi người lộ ra bộ váy liền dài tay, vóc người vô cùng gầy gò.
Đôi mắt Hoàng Lập Thành tối lại, anh ngồi sát bên cô, từ từ đắp chăn mỏng lên cho cô, sau đó lại rót thêm cốc nước ấm đưa tới: "Sao lại gầy đi rồi?"
"Trời nóng quá, ăn không thấy ngon." Trương Uyển Giao nói.

Qua bao nhiêu lâu lại nghe thấy được giọng điệu quan tâm của anh, viền mắt có chút cay xè, tất cả những điều này

đều tới quá muộn.
Sau khi bình tĩnh lại, cô giới thiệu người đàn ông mặc âu phục kia với Hoàng Lập Thành: "Đây là luật sư Khang, rất am hiểu việc kiện tụng khi ly hôn."
"Tổng giám đốc Thành, chào anh, đã ngưỡng mộ danh tiếng của anh từ lâu." Luật sư chào hỏi rất khách sáo, muốn bắt tay Hoàng Lập Thành nhưng khi trông thấy sắc mặt người đàn ông u ám vô cùng thì rất thức thời thu tay về.
Hoàng Lập Thành nhìn về phía Trương Uyển Giao, giọng nói lạnh lùng đến phát run.
"Trương Uyển Giao, em muốn ly hôn với anh sao?"
"Ừ." Trương Uyển Giao nghiêng đầu sang một bên không dám đối diện đôi mắt anh, sợ nhìn vào mắt anh thì cô sẽ dao động.
Đôi mày Hoàng Lập Thành càng cau chặt hơn: "Tại sao?"
Cô không phải người cố tình gây sự, quyết định như vậy là có lý do của cô.
"Nói chung là ở chung lâu quá nên chán rồi." Trương Uyển Giao thấp giọng đáp.
Cô yêu anh mới gả cho anh nhưng cô không thể chịu được trong lòng anh đã có người phụ nữ khác, càng không thể nào quên được đứa con đã mất kia.

Cô cũng có sự kiên cường của mình, so với việc hàng ngày để cho nhân tình tới nhà mình tác oai tác quái thì cô thà rằng bản thân nói ly hôn trước để giữ lại một phần danh dự.
Dạ dày cô cuộn đau khiến Trương Uyển Giao sinh ra ảo giác, dường như đứa con chưa từng gặp gỡ ấy đang đạp cô.
Trương Uyển Giao siết chặt cái chăn mỏng, cố sức nhẫn nhịn.
Trong chốc lát, phòng khách im lặng tới đáng sợ.
Một lát sau, dáng người cao lớn của Hoàng Lập Thành đi tới trước mặt cô, anh từ trên cao nhìn xuống: "Trương Uyển Giao, nếu như em không có lý do chính đáng thì anh sẽ không đồng ý ly hôn."
Trương Uyển Giao cố nén lại sự mệt mỏi trên người, mấp máy bờ môi trắng xám rồi thấp giọng nói: "Anh không kí tên cũng được, ly thân hai năm, em cũng sẽ tự động ly hôn được thôi." Vừa nói xong, cô che miệng ho khan một lúc lâu.
Hoàng Lập Thành đứng rất gần, thấy sắc mặt cô tái nhợt, không ngừng ho khan, còn có máu mũi rơi lên trên tấm thảm thì lập tức đỡ đầu cô ngửa ra sau.
"Ngẩng đầu lên." Hoàng Lập Thành nói, anh rút hai tờ giấy ấn lên trên lỗ mũi cô.

Sau khi bàn tay chạm vào làn da của Trương Uyển Giao thì anh mới phát hiện nhiệt độ cơ thể cô rất thấp, trên trán toàn là mồ hôi giống như bị bệnh vậy


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện