Thứ 7, Hạ Anh đến xem Ngô Thanh chơi như lời nói, không đông như tưởng tượng của Hạ Anh nhưng cũng khá nhiều người.
Hạ Anh đi vòng vòng kiếm Trà Hương thì lại gặp ngay Dương Khanh
"Trùng hợp thế, Hạ Anh" Dương Khanh vẫy tay chạy về phía Hạ Anh
Hạ Anh thấy Dương Khanh cũng bất ngờ rồi đi lại, cả hai chỉ chào hỏi nhau một chút rồi cũng đi
Cùng lúc đó thì cô cũng đã nhìn thấy Trà Hương.
Suốt buổi cô không nhìn đi đâu nhiều, kết thúc cô và Trà Hương xuống gặp Ngô Thanh
"Nhìn cậu chơi hay lắm" Hạ Anh đưa chai nước cho Ngô Thanh
Cùng lúc đó Trà Hương đưa chiếc khăn cho Ngô Thanh
Ấy vậy mà thay vì bắt lấy chiếc khăn thì anh lại lấy chai nước trước, uống một ngụm rồi mới lấy cái khăn từ tay Trà Hương, Trà Hương có chút băn khoăn nhưng lại thôi
"Bình thường thôi, chỉ là lâu rồi cũng không tập luyện nhiều, cảm thấy cần cố gắng hơn" Ngô Thanh tươi cười, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Hạ Anh
Trà Hương nhìn hai người họ bất giác không biết nói gì
"Ê nhóc, không tính lại bắt chuyện xíu à?" Dương Khanh từ đằng sau đi lại khoát vai Dư Nam
Ngẫm nghĩ hồi lâu anh mới lên tiếng "Cô ấy từng bảo không muốn em xen vào cuộc đời của cô ấy nữa"
"Là không muốn nhìn thấy mặt nhóc đấy hả?"
"..."
Nhìn Dư Nam đứng im lìm, Dương Khanh thở dài "Lúc nào cũng đứng từ xa nhìn, sau này mất rồi hối tiếc không còn kịp đâu" Dương Khanh nhướng mày lên rồi vỗ vai Dư Nam bỏ đi
Còn Dư Nam thì vẫn đứng đấy nhìn Hạ Anh và Ngô Thanh nói chuyện thân thiết biết bao
Vài ngày sau như thường lệ cô vẫn đi học, đi làm rồi về nhà thôi.
Cô thường ra cửa hàng tiện lợi mua ít đồ về nấu nướng, lâu lâu làm biếng cứ mì gói mà triển thôi
Hạ Anh: Alo, mình đang đi ra cửa hàng tiện lợi mua ít đồ, có gì không?
Lam Chi: Ây da cứ ra ngoài mua mì gói ăn như vậy cậu không ngán à?
Hạ Anh chỉ cười, tay thì đang mò mẫm lựa một vài gói mì "Mà cậu gọi mình làm gì?"
Lam Chi: À sắp tới Trương Hạn thi đấu, trận này to lắm đó, cậu muốn đi xem không?
Hạ Anh: Ngày bao nhiêu?
Lam Chi: Ngày 10, là thứ 3 tuần sau
Hạ Anh: mình không biết đi được không tại mình còn có bài thuyết trình vào ngày đó
Lam Chi bên đầu dây bên kia thì bày ra cái giọng nhõng nhẽo "Ôi, đi với mình đi, lên đây mình không quen ai cả, sẽ ngại lắm"
Hạ Anh thờ dài bất lực, chỉ cười trừ "Sau tan học mình chạy qua liền"
Một người thân hình cao lớn, mặt chiếc áo khoát đen cũng đang lựa vài gói mì đứng kế ngay Hạ Anh, Hạ Anh đang nghe điện thoại nên cũng không để tâm
Đột nhiên Lam Chi lại lên tiếng "Nói cho cậu nghe, ngày đó Dư Nam cũng đấu nữa đó"
Hạ Anh đột ngột dừng tay lại, người kế bên cô cũng dừng tay, cô nhìn qua phía bàn tay của người kế bên, vừa ngẫn đầu nhìn thì người đàn ông đó nhanh tay hơn mà lấy chiếc nón đội lên rồi bước nhanh ra ngoài
"Hạ Anh cậu có nghe tớ nói không đấy?" Lam Chi bên đầu dây bên kia không nghe Hạ Anh nói tưởng cô đã cúp máy
"À mình có chuyện bận nói sau nhé" Hạ Anh vừa nói xong liền tắt máy chạy ra ngoài, quay tới quay lui không tìm thấy bóng dáng của người đó nữa, cô chẹp miệng lắc đầu rồi quay vào
"Cậu ấy bị gì vậy trời" Lam Chi bên kia thì không hiểu sự tình gì
Hạ Anh mua mì về nhà đang ăn thì có cuộc gọi, gọi tới.
Là của Mẫn Nhi
Khoảng 15 phút sau thì cả Mẫn Nhi và Lam Chi đều đến nhà Hạ Anh
"Rồi nói xem, cậu và Mỹ Duyên có chuyện gì?" Lam Chi vừa đặt mông lên giường của Hạ Anh thì liền nói
Mẫn Nhi chẹp miệng rôi lắc đầu nhẹ
"Ơ, vậy còn chuyện gì?" Lam Chi tỏ ra khó hiểu hỏi
Mẫn Nhi ngồi xuống rồi nói "Mình có một vai diễn, là vai phụ thôi"
Hạ Anh ngạc nhiên nối tiếp là vẻ mặt vui vẻ "Mình có thấy trên tin tức, nhưng mà không phải như vậy là tốt quá sao"
"Ừm" Lam Chi cũng gật đầu đồng tình
Mẫn Nhi băn khoăn, cúi mặt xuống "Nhưng mà vai của mình phải đóng cặp với một bạn nữ khác, mình sợ..."
Hạ Anh và Lam Chi nhìn nhau, Hạ Anh cười cười bảo "Cậu sợ Mỹ Duyên ghen à?"
"Mình chưa nói với cậu ấy"
"Cậu ấy sẽ hiểu cho cậu mà" Hạ Anh nghiêng đầu nói
"Dạo này Mỹ Duyên lạ lắm"
Mẫn Nhi tiếp tục kể
"Mấy tháng đầu bọn mình yêu xa thì bình thường lắm, như những cặp đôi yêu xa bình thường thôi nhưng cách đây vài tháng, cậu ấy lạ lắm, cậu ấy thay đổi rồi"
...----------------...
Ba tháng trước
"Tháng sau cậu về chơi với mình được không?"
"Mình bận rồi, để lần sau nha"
"Ừm không sao, mà cậu bật camera lên đi, mình muốn nhìn thấy cậu"
"Mình bận rồi, cúp máy nhé"
"Ơ"
Hai tháng trước
"Hay là mình qua bên cậu nhé"
"Mẫn Nhi à, để lần sau mình tự về thăm cậu, cậu bay qua đây lại mệt"
"Mệt gì cơ"
"À ý là mệt cậu đấy, thôi để lần sau nhé"
"Nhưng..."
"Mình có việc gấp, cúp nhé"
Khoảng một tháng trước
"Cậu bận gì sao, gọi cậu không bắt máy"
"Mẫn Nhi à, mình với cậu trái múi giờ, mình đang học, cậu cứ đi ngủ đi, gọi cậu sao nhé"
Gần đây nhất
"Mình nhớ cậu quá, về đây với mình vài ngày được không?"
"Lần sau nhé, mình bận rồi"
"Đã hơn 2 tháng cậu nói bận rồi đấy, lần nào mình nói cậu cũng bảo bận, cậu thật sự có muốn về không?"
"Bên đây bao nhiêu là chuyện cậu không biết đâu"
"Mình không biết, cậu đã kể mình đâu, hơn 2 tháng nay cậu bị làm sao đấy? Cậu không như trước nữa"
"Ai cũng sẽ trưởng thành mà Mẫn Nhi, sao cậu cứ bắt mình phải làm theo cậu mãi thế, mình nhức đầu lắm rồi đó"
"Cậu bật camera lên đi, sao cậu cứ tắt thế, chúng ta yêu xa mà cậu còn không muốn cho mình thấy mặt à?"
"Mình mệt, không muốn cậu thấy mình mệt mỏi thôi"
"Nói dối, mình nghe tiếng nhạc đấy"
Mỹ Duyên bên đầu dây bên kia đơ một lúc rồi nói "Nói chuyện sau đi"
Vừa nói xong lập tức tắt máy, Mẫn Nhi chưa kịp lên tiếng đã bị dập máy ngay.
Thất vọng cô ngồi khóc.
Nửa tiếng sau cô lại thấy một người bạn của Mỹ Duyên đăng tin ôm ấp với Mỹ Duyên trong quán bar.
Cô vào trang của Mỹ Duyên thì lại không có gì.
Ngay lập tức cô đăng nhập bằng nick phụ của cô.
Vì cô là một diễn viên trẻ nên việc có nick phụ là chuyện bình thường
Vừa vào cô như chết lặng, Mỹ Duyên đăng cả chục tin lên story.
Vậy mà cô chẳng thấy gì cả, Mỹ Duyên là đã chặn cô mất rồi
Mẫn Nhi lấy điện thoại gọi cho Mỹ Duyên gần cả chục cuộc gọi nhưng không cuộc nào Mỹ Duyên bắt máy
Mẫn Nhi lẳng lặng nhìn từng tấm ảnh cô treo khắp phòng, nước mắt cô từ từ chảy ra, đụng từng bước ảnh thì bao nhiêu là kí ức hiện hữu ra.
Cô khóc đến mức mệt mỏi rồi ngủ hồi nào không hay.
Đến tối khoảng 11 giờ, tiếng điện thoại đã đánh thức cô dậy, là Mỹ Duyên gọi lại
"Cậu gọi mình nhiều cuộc như vậy, có chuyện gì sao?"
Mẫn Nhi im lặng một lúc rồi lên tiếng "Giờ Việt Nam và giờ bên Mỹ rất khác nhau, cậu mới ngủ dậy đúng chứ?"
Mỹ Duyên dường như hiểu ra gì đó lập tức nói "Chỉ có hôm nay, mình xin lỗi, tại mình ham chơi một chút"
"Chúng ta yêu xa như vậy, lại khác nhau về địa lí và thời gian, lúc bên cậu sáng thì bên mình đã tối mù, lúc bên mình sáng thì cậu đã đi ngủ lâu rồi.
Cậu không thể bỏ ra xíu thời