"Em có thôi đi không, anh chỉ đi tập thôi sao, anh còn đi làm chứ có phụ thuộc vào em đâu, em đi học sao, bộ anh không muốn à, là ai, là ai mà anh phải bỏ học mà quyết định chờ em, em nói em không muốn yêu xa, ok cái gì anh cũng cho em hết, em muốn cái gì nữa"
"Anh đổ lỗi cho em à? Em ép anh nghỉ học hả?" Lam Chi lớn tiếng vừa nói vừa đẩy Trương Hạn, giọng cô càng ấm ức lại to hơn "Bây giờ em mới biết đó, em mới biết anh nghĩ và nhận xét gì về em đó"
"..."
"Em có từ ngữ nào ép anh không học đại học không, không phải là anh nói muốn ở lại câu lạc bộ vì đó là đam mê sao"
"Đó là cái cớ" Trương Hạn lớn tiếng quát Lam Chi, nhìn ánh mắt của cô thì Trương Hạn nhẹ giọng lại nói "là em đã từng nói em không muốn anh xa em, cũng là em đề xuất muốn anh ở lại câu lạc bộ, em quên rồi à"
Lam Chi dường như không cãi được gì nhưng trong tình huống đó cô luôn nghĩ mình đúng, cô cảm thấy thất vọng về Trương Hạn, hít một hơi buông xuôi nhìn anh nói "Its up to you, i dont want to hear you say"
Trương Hạn lần đầu tiên gật đầu "ok" anh bước ra ngoài không nhìn lại
Lam Chi muốn khóc nhưng cố nén, tức giận đập phá những thứ có trên bàn
Lam Chi ngồi trên chiếc ghế sofa co gúm lại nhìn lên đồng hồ đã hơn 12 giờ đêm rồi mà không thấy Trương Hạn quay về, đèn cũng là cô tắt mà bây giờ cô lại sợ hãi, tủi thân, đến cả động lực đứng dậy bật đèn cô còn không làm được
Lại nhớ những ngày bên anh thì cô chả phải làm gì cả, cô chỉ cần nhìn là anh biết cô cần gì, yêu cô đến mức cả một cái bát cũng muốn giành rửa, ấy thế mà nay lại đi mãi
Cô nghĩ anh bỏ cô thật rồi, cánh cửa mở toang quát chưa được đóng lại đó là chờ anh về, vậy mà trễ vậy là anh tính bỏ cô mà đi luôn
Đến bây giờ thì lòng tự tôn của Lam Chi mới được gỡ xuống, cô ôm gối khóc oà lên, khóc to đến mức có người bước vào nhà đi gần đến cô mà cô cũng chẳng hay biết
Đến khi một tiếng "Meow" được phát ra, nó khá nhỏ nhưng có thể làm cô bừng tỉnh ngay tức khắc, ngẩng đầu nhìn thì thấy Trương Hạn đang ngồi xổm ôm bé mèo.
Lam Chi không khỏi ngạc nhiên to mắt nhìn Trương Hạn
"Là anh sai, anh tìm thấy con em hơi trễ rồi, lại để em phải lo lắng"
Cô nhìn anh rồi lao vào anh khóc như một đứa trẻ, anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, còn cô thì liên tục nói "Em sai rồi, em sai rồi" anh chỉ mỉm cười mà dỗ dành đứa trẻ này
Qua ngày sau nghe được thông báo thì ai cũng thở phào, hỏi ra thì mới biết khi cãi nhau anh mới nhớ ra khi con mèo nhảy xuống đã chạy đến đâu, chỉ là lướt qua nên anh quên bén đi mất, khi nhớ ra thì anh vội vàng tìm kiếm kĩ mới thấy
Thời gian trôi qua khá nhanh cũng gần đến ngày Dư Nam phải thi thử rồi nhưng sự cố không may xảy ra, trong lúc anh đang đi xuống cầu thang để đi mua đồ thì lại bị trượt chân ngã, cái đầu gối lần trước lại bị đập xuống một lần nữa nhưng lần này lại nặng gấp hai lần.
May mắn thay anh được người dân ở đó nhìn thấy và đưa anh đến bệnh viện.
Cũng vì chuyện này mà Hạ Anh phải đến tận nhà của anh để dạy cho anh trong khi anh dưỡng bệnh
Hạ Anh hít thở thật sâu, đây là lần đầu cô đứng trước nhà Dư Nam, cô vô cùng hồi hộp từ từ ấn chuông cửa.
Một người phụ nữ trung niên nhẹ nhàng, ăn mặc rất chỉnh chu thanh lịch toát lên vẻ đẹp diễm lệ khó tả bước ra mở cửa chào đón cô
Giọng nói bà ấy cũng rất nhẹ nhàng, tạo cảm giác gần gũi "Chào cháu, cháu là..."
"Dạ...cháu là Hạ Anh, đến để..."
Nghe đến cái tên Hạ Anh thì bà ấy ngạc nhiên ồ lên một tiếng rồi cười bảo "Bác có nghe nhóc Nam nhà cô nhắc về con, không ngờ ngoài đời lại xinh xắn đáng yêu như thế"
Hạ Anh được khen thì ngại ngùng cười không biết nói gì ngoài lời cảm ơn
"Mau vào nhà đi, bác tên là Mộc Trân, gọi bác là mẹ cũng được đấy nhá" Bà ấy nhẹ nhàng nghiêng đầu qua xem phản ứng của Hạ Anh, thấy Hạ Anh muốn đơ cứng người thì bà ấy cười to, xua tay nói "Bác đùa thôi"
Hạ Anh thở phào, lại không ngờ người phụ nữ toát lên vẻ thanh cao, sang trọng này tính cách lại trái ngược thế.
Thái độ của bà ấy làm cho Hạ Anh thoải mái hơn nhiều.
Vào trong thì lại thấy một người đàn ông đang cầm tờ báo, ăn mặc rất gọn gàng, lịch sự, nho nhã.
Cô đoán đây là cha của Dư Nam
Vừa thấy Hạ Anh thì ông ấy ho vài tiếng rồi cất tờ báo đứng dậy tiến về Hạ Anh.
Hạ Anh một lần nữa cảm thấy áp lực vô cùng, đây rõ ràng là dùng khí thế áp đảo đối phương mà.
Cô nghĩ thầm trong bụng mình đến để dạy học chứ có phải ra mắt đâu, sao mà run sợ vậy
Nhìn người đàn ông ấy rất nghiêm túc nhưng khi cười lại rất đẹp, dáng vẻ này quả thật là Dư Nam đã được thừa hưởng dáng vẻ này.
Dư Nam là con trai một trong nhà, phải nói bao nhiêu gen trội đều đổ