Sau khoảng thời gian ngắn ngủi thì mọi người dần lấy lại tinh thần cho buổi tối hôm nay.
Bắt đầu văn nghệ của các câu lạc bộ, ai nấy đều hoà mình vào âm nhạc họ mang đến.
Người dẫn chương trình lần lượt giới thiệu các tiết mục do các khoa chuẩn bị và các câu lạc bộ
Gần đến tiết mục của Trà Hương, tay cô run lên bần bật vì lo lắng
Ngô Thanh đứng kế bên có thể cảm nhận được nên quay sang cô mà dỗ dành "Đừng lo lắng, ngay khi cậu ra sân khuấu tôi sẽ ở dưới ủng hộ cậu"
"Nhưng mình vẫn...rất..."
"Cậu không cần phải diễn nhiều đâu, cậu cũng là công chúa mà"
"Cậu nói gì vậy chứ" Trà Hương phì cười vì lời trêu chọc của Ngô Thanh rồi lại tiếp tục đáp "Công chúa của ai cơ chứ"
"Của..." Ngô Thanh bị đơ họng không dám nói, gương mặt bỗng nhiên đỏ ửng lên
Dòng suy nghĩ không tự chủ mà hiện ra "Ít ra...đối với mình cậu vốn đã là công chúa"
Nhưng chưa được bao lâu thì Chí Thanh đi đến sau lưng Trà Hương mà vỗ nhẹ vai cô
"Trà Hương, em đã nhỏ mắt chưa?"
"Em rồi ạ"
Ngô Thanh nheo mày không hiểu, liền hỏi Trà Hương "Mắt cậu bị làm sao à"
Chí Thành nghe liền hiểu ra nên mạnh dạn đặt tay anh vào bên kia vai của Trà Hương "Bộ cậu không biết em ấy bị đau mắt à?"
Ngô Thanh mới ngớ người, định phản bác thì Trà Hương nhanh tiếng hơn "Chỉ...chỉ bị nhẹ, qua lễ mình đi khám liền ấy mà"
"Nhưng...sao cậu không nói cho mình biết"
"Ây, không quan trọng mà, chỉ nhỏ thôi mà"
Ngô Thanh cúi đầu xuống một chút, liền nói nhỏ không để ai nghe thấy "Không quan trọng sao"
Trà Hương đẩy nhẹ tay Chí Thành rồi cười
Chí Thành thấy vậy liền bắt chuyện lại với Trà Hương "Em thật sự đã nhỏ hai giọt chưa, mỗi bên đấy nhé"
"Thật sự là đã nhỏ đầy đủ rồi, anh xem, mắt đã không sao nữa rồi này"
"Vào trong chờ đi, ở đây sẽ mỏi chân đó, còn tận hai tiết mục phía trước mà"
"Cũng được"
Trà Hương vừa quay lại tính gọi Ngô Thanh cùng đi vào thì bị Chí Thành thúc dục.
Cô đành nói nhanh cho Ngô Thanh "Vào thôi"
Anh chỉ cười nhẹ rồi cũng trầm mặt xuống.
Lời nói của Trà Hương mỗi câu mỗi chữ đều ảnh hưởng đến anh.
Từ việc cô giấu anh chuyện này thì anh đã suy nghĩ giữa cô và Chí Thành rốt cuộc là còn bao nhiêu chuyện không thể cho anh biết nữa
Nhìn bọn họ quá đỗi thân thiết anh lại tự suy nghĩ thật sự anh đã yêu cô từ bao giờ, thật sự là đã yêu từ trước mà chẳng hề nhận ra, hay chỉ mới đây thôi
Nhìn người con gái ăn mặc xinh đẹp, lỗng lẫy ở trên sân khuấu, anh cảm giác rất hạnh phúc.
Mỗi giây nếu có thể thì Trà Hương luôn muốn dán ánh mắt của mình vào Ngô Thanh.
Cô muốn cho anh thấy được hình hài xinh đẹp nhất của bản thân
Dường như Chí Thành cũng nhận ra, mỗi giây mỗi phút thì tâm tư của Trà Hương luôn giành trọn cho Ngô Thanh.
Chỉ là anh không cam lòng, chỉ vì mình đến sau thôi sao.
Đến khi diễn xong cô hình như bị đau mắt nữa rồi.
Cô nhanh chóng chạy vào bên trong, thấy vậy nên Ngô Thanh cũng nhanh chóng chạy vào.
Cô vừa nhỏ mắt xong thì Ngô Thanh cũng vừa chạy đến.
Là anh hiểu lầm cô muốn gặp Chí Thành nên mới vào đây tìm chai thuốc nhỏ mắt này
Dù không muốn nhưng anh đã đi lại và kéo tay Trà Hương đi, bên ngoài nhiều người như vậy, anh như một bức tường vô cùng chắc chắn cho Trà Hương.
Dòng người đông đúc anh cứ thế mà kéo theo tay Trà Hương mà đi
Anh dẫn cô đến chỗ Chí Thành, Chí Thành đang đứng ngay phòng nhân sự nói chuyện với vài người bạn, khi nhìn thấy Trà Hương, trên tay còn cầm chai thuốc nhỏ mắt dường như anh đã hiểu ra nên nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện với mấy người bạn
Trà Hương không hiểu vì sao Ngô Thanh lại đưa mình đến gặp Chí Thành nên liền nói "Cậu..."
"Đi đi"
Ngẫm nghĩ một hồi lại nhìn qua Chí Thành, dường như cô nhận ra gì đó "Không...không phải như vậy"
Ngô Thanh bước lùi vài bước nhỏ rồi lùi qua sau lưng Trà Hương, đẩy nhẹ cô về phía Chí Thành, dù cho cô có phản ứng ra sao thì anh vẫn nở nụ cười rồi nhanh chân rời khỏi.Để lại Trà Hương không biết nói làm sao
Chí Thành đi gần lại chỗ Trà Hương.
Cô chỉ đành khó xử mà nói chuyện
"Em đến...để trả anh chai thuốc nhỏ mắt này"
"Gấp như thế á?"
"Em...em"
Chí Thành cười nhẹ rồi lại tiến gần hơn về phía Trà Hương "Anh thấy hết rồi, cậu ta dẫn em đến tìm anh, lí do là...?"
Trà Hương nhất thời kích động "Hiểu...lầm thôi"
"Chỉ hiểu lầm thôi sao?"
"Ừm"
Trong thời gian im lặng ấy, cô nhanh chóng trả đồ cho Chí Thành rồi rời đi, anh chỉ cười nhẹ rồi kéo tay cô lại "Đừng rời đi"
"Hả"
Hít một hơi thật sâu, anh lấy hết can đảm ra rồi trầm giọng nói với cô "Anh thích em"
"..."
"Dù một chút cũng sẽ khiến anh hi vọng, mỗi lần em cười với anh, anh liền nghĩ em dường như cũng đã có tình cảm với anh, anh..."
"Không phải đâu" Trà Hương cúi mặt xuống, giọng cũng trầm hẳn ra
Chí Thành bị lời nói của Trà Hương làm cho bất ngờ nhưng cũng không ngoài dự đoán của anh.
Anh cười khổ lên tiếng đáp lại
"Anh biết, trước giờ đều do anh tự ôm mộng đẹp.
Anh biết, tâm em vốn đã có ai rồi"
"Em xin lỗi"
Cô cúi người chào anh rồi rời khỏi.
Đứng một mình nơi ánh đèn mờ ảo kia, anh chỉ đứng ngắm nhìn vóc dáng của cô gái anh yêu lần cuối cùng "Không phải lỗi của em,...dù cho là một cơ hội nhỏ nhất...anh vẫn muốn tỏ tình em"
Ngô Thanh đã đi từ trước, đứng ngay góc cây xem mọi người ca hát, vui vẻ cùng nhau.
Còn anh với ánh đèn đối diện kia, anh chỉ có thể tựa cây vào gốc cây nhắm mắt lại lắng nghe từng âm thanh của thực tại
Trà Hương sau khi rời khỏi cũng nhanh chóng thay đồ rồi chạy đi tìm anh.
15 phút sau cô tìm thấy anh ở một gốc cây, cô từ từ tiến tới thì nghe được một câu hát
"Khi làm điều gì đó xin hãy nghĩ đến kết quả, liệu bây giờ tiến tới sẽ có kết quả gì hay không"
Trà Hương từ từ rồi dừng hẳn, gương mặt u sầu, nhìn người con trai ấy cô đột nhiên lại cảm thấy vô cùng nhút nhát đến khó chịu, lại đột nhiên nhớ về những khoảng khắc giữa anh và Hạ Anh.
Cô e ngại rồi không dám liều mình đánh đổi tình bạn thêm lần nào nữa.
Tính cô vốn năng động nhưng sau bao