Hạ Anh cùng với Dư Nam đi đến thủy cung, vừa tới mắt Hạ Anh đã mở to khoái chí.
Lần đầu tiên cũng như lần cuối Hạ Anh đi thủy cung là vào khoảng hơn 10 năm trước rồi.
Bây giờ đã thay đổi quá nhiều.
Đẹp hơn những gì cô tưởng tượng đến.
Hạ Anh bước vào không kiềm nổi mà nhìn ngó xung quanh, cô như một đứa trẻ mà chạy đi khắp nơi.
Còn Dư Nam như một người cha đang đi phía sau bảo vệ đứa trẻ nhỏ.
Anh đi phía sau cô chỉ lẵng lặng mà lấy điện thoại ra chụp bóng lưng cô.
Ấy vậy cũng làm anh thấy chuyến đi này quá ý nghĩa rồi.
Hạ Anh chạy tới phía anh đưa đôi mắt long lanh nhìn anh rồi chỉ vào con cá màu vàng trước mặt.
Nụ cười của Hạ Anh như tia sáng đối với Dư Nam, lung linh biết bao.
"Hạ Anh..."
Nghe giọng Dư Nam, Hạ Anh liền quay mặt lại nhìn, Dư Nam cầm máy châm châm mà quay, Hạ Anh cũng rất tự nhiên mà tạo dáng, cười đùa rồi lại ngại à tránh máy quay.
"Nhìn vào đây đi, Hạ Anh"
"Không nhìn nữa, nhìn cá cơ"
"Một chút thôi"
"No..."
Bước qua những nơi khác thì Hạ Anh và Dư Nam cũng mua chút nước và đi tiếp.
Đến phòng cuối thì rất may mắn, Hạ Anh và Dư Nam vừa đến kịp lúc xem biểu diễn nàng tiên cá.
Cô ấy xoay vài vòng rồi vui đùa với những chú cá, điêu luyện biết bao.
Hạ Anh nhìn không rời mắt, Dư Nam nhìn sang Hạ Anh chỉ biết cười.
Xem gần đến cuối Dư Nam lắc nhẹ tay Hạ Anh, cô vừa nhìn sang thì anh đã chườm tới và hôn lên môi cô.
Vài người ngồi kế bên không tập trung được mà phải liếc sang nhìn đôi chút.
Dư Nam cũng nhanh chóng mà lùi lại, Hạ Anh bị sự tấn công bất ngờ này mà đứng hình vài giây, khi đã hiểu chuyện gì cô đã quay mặt đi, gương mặt đỏ ửng có thể thấy bằng mắt thường này khiến Dư Nam khoái chí, anh lấy máy quay ra và quay lại khoảng khắc này.
Xem xong cả hai đi ăn rồi đi dạo xung quanh công viên
"Hôm nay trăng đẹp thật..."
Hạ Anh nhìn lên trời và bất giác nói ra câu đấy.
Dư Nam nhìn cô một lúc rồi cô mới nhận ra có gì không đúng
Dư Nam nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi cúi xuống nói nhỏ "Ừm...!tôi cũng vậy"
Hạ Anh ngước mặt lên nhìn Dư Nam thì anh đã nhanh chóng hôn lấy môi cô, cô có chút giật mình nhưng dần rồi lại quen.
Cả hai hoà mình vào nụ hôn đêm ấy mà không nhận ra đã có người đi theo cả hai và quan sát tất cả, lẵng lặng chụp hình lại.
Vài ngày sau...
Vẫn như mọi ngày thì Hạ Anh vẫn đi học và sinh hoạt bình thường.
Vào buổi chiều khi cô về đến nhà đã thấy mẹ cô ăn mặc rất chỉnh tề ngồi ở ghế sofa nghiêm nghị.
Vừa nghe tiếng Hạ Anh kêu thì bà ấy có chút giật mình nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và cười như mọi hôm
Hạ Anh chạy lại ôm lấy bà và nói mọi thứ cô thấy là thú vị được gặp ở trường.
Bà ấy chỉ ngồi nghe Hạ Anh nói, sau khi cô nói xong thì bà ta lại nhẹ giọng nói "Hạ Anh, hôm nay...con đi cùng mẹ được không?"
"Đi đâu vậy ạ?"
"Đi...đi bàn hợp đồng với mẹ"
Hạ Anh sững người nhìn mẹ một lúc rồi lại tỏ ra ngại ngùng bảo "Cái này con đâu biết cái gì đâu, làm sao mà đi được ạ"
Bà ấy cười hiền hoà xoa đầu cô "Không sao, mẹ chỉ muốn con biết công việc của mẹ như thế nào thôi, với lại mẹ đem khoe con với đối tác rất nhiều, nên mẹ..."
Hạ