Duy Cường đứng im nhìn cô em gái của mình, dáng vẻ của cô đã khác...!Cô trưởng thành đến mức anh còn không kịp nhận ra.
Bước vào trong, nhìn Hạ Anh lại nhớ những gì Giai Nhiên nói, Duy Cường suy nghĩ rồi gạt tay qua bước lại gần chỗ Hạ Anh.
Anh ta nhẹ nhàng chạm lên gương mặt không tì vết của cô khẽ rung động thêm một chút nữa.
Nhìn ngắm thân thể này của cô, anh hận không thể nuốt trọn cô.
Lý trí của anh vẫn còn sót lại một ít, anh lắc đầu thờ dài sau đó gọi người làm đến
"Dì Hoa"
Gọi như không một ai trả lời anh lại gọi thêm một lần nữa "Dì Hoa".
Vẫn im thinh thít, đang bực bội khó chịu anh cau mày gọi rõ to "Dì Hoa đâu rồi?"
Một người phụ nữ hoang mang chạy lại "Cậu chủ..."
Anh ra liếc nhìn rồi trầm giọng hỏi "Dì Hoa đâu?"
Cô ấy nuốt nước bọt ậm ờ nói "Dì ấy...!dạo này sức khoẻ không ổn, đã đi ngủ rồi ạ."
"Mấy giờ rồi."
"Gần 12 giờ rồi ạ."
"Ừm...!Vậy thì để cô làm vậy"
"Cậu chủ muốn tôi làm gì ạ?"
Duy Cường nhìn Hạ Anh xong lại đi ra ngoài cửa bảo với cô giúp việc "Giúp tôi cởi hết đồ trên người cô ấy ra."
Cô giúp việc có bất ngờ nhìn qua nhưng lại chẳng dám nói gì đành gật đầu dạ vâng sau đó làm theo những gì anh ta nói
Nhìn sơ qua gương mặt Hạ Anh, cô ấy mới bất ngờ nhớ lại hình để trên bàn làm việc của cậu chủ hoá ra là cô gái này.
Nhìn ngắm quả thật là rất xinh đẹp, còn đẹp hơn trên ảnh.
Cũng thấy tội và thương xót đôi phần cho Hạ Anh.
Cô cũng chẳng dám nhìn nhiều chỉ dám cởi hết quần áo của Hạ Anh ra nhanh nhất có thể.
"Đã...!đã xong...rồi ạ"
Giọng Duy Cường từ ngoài nói vào "Cởi cả đồ lót, quấn chăn vào cho cô ấy"
"Vâng"
Sau khi làm xong tất cả cô giúp việc đi từ từ ra ngoài luôn cúi mặt bảo "Đã xong hết rồi ạ."
"Ừm, cô cũng về nghỉ ngơi đi"
Anh bỏ vào trong, nhìn cô một hồi lâu thì anh cũng lên giường đắp chung một chiếc chăn với cô và cũng đi ngủ.
Tay anh vẫn biết điều mà không đụng chạm đến người cô.
Bên phía Dư Nam, anh sắp phát điên lên rồi.
Tìm khắp nơi đều không thấy cô.
Anh chạy thẳng đến nhà cô để gặp mặt mẹ cô.
Vừa thấy anh mẹ cô có chút hoảng hốt nhưng cũng nhanh chóng hỏi "Cậu là ai? Nửa đêm đi gõ cửa nhà người ta"
"Hạ Anh ở đâu? Bà đã nhốt Hạ Anh ở đâu?"
Bà ấy bị câu hỏi làm cho chột dạ, tuy không giữ được bình tĩnh nhưng rất cứng miệng "Mà cậu là ai? Nửa đêm nửa hôm hỏi con gái tôi làm gì? Có tin tôi báo công an bắt cậu không?"
"Tôi chỉ muốn biết Hạ Anh bây giờ đang ở đâu?"
"Hạ Anh đang ngủ ở bên trong, cậu bị làm sao đấy?"
Lam Chi và Trương Hạn cũng vừa đuổi tới kịp nhìn mẹ của Hạ Anh thì Lam Chi có chút không thích nhưng vẫn phải lễ phép chào hỏi
"Chào dì, tụi cháu là bạn của Hạ Anh ạ."
Bà ấy liếc nhìn mọi người một vòng rồi nói với giọng điệu móc mỉa "Tối hôm không ngủ, mấy đám trẻ bây giờ hư thật, tính rủ con tôi sa đoạ đấy hả? Con nhà ai không biết."
Đêm hôm lại chọc trúng cái mỏ hỗn của Lam Chi, cô cũng nói với giọng điệu không thể mỉa mai hơn nữa "Dạ vâng dì ạ, bọn cháu không đến để rủ Hạ Anh đi chơi hay vào mấy cái hợp đêm, bar, club nhảy sập xìn gì đâu ạ.
Chẳng qua bọn cháu hay tin của Hạ Anh là đã có vài người bạn ấy rất tin tưởng lại dẫn bạn ấy vào đấy đấy ạ, chẳng biết để làm cái gì trong đấy nhưng mà bây giờ chả liên lạc được nên bọn cháu đến để hỏi người đưa Hạ Anh đến thôi."
Bà ấy có vẻ tức giận tính chửi lại Lam Chi thì bị Lam Chi chặn miệng nói thêm "À còn nữa ạ, con xin tự giới thiệu con là con gái ruột của CEO Đặng Nguyên Toàn của tập đoàn Đặng thị và nhớ không lầm là người chiếm phần lớn số cổ phần công ty của dì ở bên Mỹ đấy ạ.
Có cần phải giới thiệu luôn mẹ cháu không ạ?"
Bà ta biết được thân phận của Lam Chi thì ho vài tiếng.
Bà ấy có lẽ không thể tin được con gái mình lại có thể kết bạn được với những người nặng kí như thế này.
Bà ấy cũng thôi cái thái độ kiêu kì đấy mà nhẹ giọng nói "Ừm...!Hạ Anh đang ngủ ở bên trong.
Con bé đã rất mệt nên vừa về đến nhà đã