“Mẹ, con không đồng ý.”
Lúc này, trong phòng họp chỉ còn lại ba
người gồm Đình Phong, ông Nam và bà Kim Nhã.
Dù cuộc họp cổ đông đã kết thúc từ hơn
nửa giờ trước nhưng dư âm còn sót lại vẫn khiến
Đình Phong hết sức đau đầu.
“Mẹ biết.”
Bà Kim Nhã lằng lặng uống trà, không nhanh
không chậm nói:
“Đình Phong, chú ý thái độ của con.”
Ông Nam lên tiếng nhắc nhở khi thấy Đình
Phong tỏ ra bực tức và hơi cao giọng với bà Kim Nhã.
Chuyện bà xuất hiện tại đây ngày hôm nay
gợi cho ông nhớ về thời điểm bà sát cánh cùng
ông vực dậy tập đoàn khi nó lâm vào cục diện bế
tắc, trong lòng ông Nam bỗng dâng
lên một sự tôn trọng và không mong muốn nhìn
thấy Đình Phong hỗn hào với bà.
Bị ông Nam cảnh cáo, Đình Phong đành hít
một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó từ
tốn nói:
“Mẹ, có nhiều cách để quyết chuyện này
thay vì lấy Khả Hân ra làm lá chắn trực tiếp như vậy.
Bà Kim Nhã ung dung buông tách trà xuống
bàn, nhìn Đình Phong bằng ánh mắt sắc bén:
“Vậy con định làm gì nếu như để lọt ra ngoài
chuyện gia đình Hoàng Ly đã đâm đơn kiện và
Khả Hân bị bắt để điều tra?“
Thân thể Đình Phong phút chốc cứng đờ.
Anh không nghĩ rằng mẹ mình lại biết chuyện
này nhanh như vậy. Xem ra, muốn âm thầm xử lý
là điều không thể rồi.
“Đình Phong, vốn dĩ mẹ cũng không muốn
ép buộc con. Nhưng tình thế hiện tại sắp vượt
khỏi tầm kiểm soát.”
“Con đừng nghĩ mẹ có thể giúp con ngăn
chặn sự công kích của mấy lão già cổ đông đó
chỉ bằng việc nắm được mấy điểm yếu của bọn
hắn. Phải có một giải pháp tối ưu để họ không
vin vào được chuyện này và đẩy con ra khỏi vị trí
hiện tại.”
“Công bố Hoàng Ly là vị hôn thê của con,
đồng thời khẳng định con và Khả Hân không có
liên hệ gì từ khi Khả Hân bỏ rơi bé Bin.“
“Sở dĩ, Khả Hân ra tay ám hại Hoàng Ly là vì
biết được chuyện này nên nhất thời nổi giận tìm đến.”
Lời nói của bà Kim Nhã làm thay đổi hoàn
toàn cục diện giữa ba người là anh, Hoàng Ly và
Khả Hân
Theo đó, từ vị trí vợ chính thức, Khả Hân
biến thành người thứ ba xen vào giữa anh và
Hoàng Ly.
Mặc dù đây có thể là cách giải quyết hợp lý
cho tình huống xảy ra ở buổi lễ kỳ
nó sẽ làm danh dự Khả Hân bị hủy hoại.
Vì thế, Đình Phong lập tức lắc đầu phản đối
“Không được, con thấy làm như vậy không
ổn. Tuy thân phận của Khả Hân tuy chưa được
công khai rộng rãi nhưng cũng có không ít người
biết, chẳng hạn một số bạn bè, đồng nghiệp.
“Nếu ai đó đứng ra vạch trần sự thật thì lúc
đó mọi chuyện càng trở nên rắc rối và khó cứu
văn hơn.”
Lời phân tích chắc nịch của Đình Phong
khiến bà Kim Nhã rơi vào trầm tư.
Đúng lúc đó, ông Nam lên tiếng.
“Không cần che giấu thân phận Khả Hân,
hãy công khai bằng lý do mà lúc trước con đã
chuẩn bị.”
Việc ông Nam bất ngờ đưa ra ý kiến khiến
cả bà Kim Nhã và Đình Phong đều quay ngoắt lại
phía ông, mỗi người một biểu cảm. Đình Phong
thở dài nhẹ nhõm còn bà Kim Nhã thì nhíu mày
từ chối:
“Bà ngồi yên nghe tôi nói hết. Công khai
thân phận Khả Hân, nhưng cũng tuyên bố nó và
Đình Phong đã ly hôn từ lâu.”
“Hiện tại, Đình Phong quen Hoàng Ly, muốn
cưới con bé nên Khả Hân mới tìm cách phá hỏng
chuyện này”
Bà Kim Nhã vừa nghe xong, ánh mắt sáng
lên, vui vẻ phụ họa:
“Phải rồi, làm như thế có thể ngăn chặn
những chuyện phát sinh đằng sau. Đình Phong,
con nhanh chóng viết đơn ly hôn với Khả Hân,
mẹ sẽ có cách để xử lý chuyện thời gian cho phù hợp.”
“Ba mẹ, con…”
“Phong, tối qua mẹ có vào thăm Hoàng Ly.
Con bé đã thổ lộ tất cả mọi chuyện với mẹ.”
Bà Kim Nhã quyết định ném ra trái bom cuối
cùng để buộc Đình Phong đi vào khuôn khổ. Bà
cũng không tin Đình Phong có thể nhẫn tâm nhìn
Khả Hân bước vào con đường tù tội.
Đến lúc này thì Đình Phong hoàn toàn bất
lực. Đôi tay run run thể hiện tâm trạng thống khổ
của anh.
Chẳng lẽ không còn cách nào để thay đổi
cục diện đã định sao?
Buổi tối, Đình Phong trở về với cơ thể nồng
nặc mùi rượu nhưng lại vô cùng tỉnh táo chứ
không hề say xỉn.
Anh đi thẳng một mạch qua phòng của bé
Bin vì biết chắc chắn Khả Hân đang ở bên đó.
“Anh có chuyện quan trọng cần nói với em.”
Vừa bước đến cửa, Đình Phong đã bắt gặp
hình ảnh Khả Hân dịu dàng vỗ về bé Bin ngủ, trái
tìm anh đột nhiên đau đớn đến không cách nào
diễn tả.
Tại sao anh và cô lại đi đến bước đường này chứ?
Khả Hân trông thấy Đình Phong đứng đó từ
lâu, vốn dĩ nghĩ rằng anh lại phát điên muốn
khuyên nhủ cô xin lỗi Hoàng Ly.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chất chứa
nhiều cảm xúc của anh, ma xui quỷ khiến thế
nào mà cô lại gật đầu đồng ý.
Ngắm nghía con trai đang ngon giấc một lần
nữa, Khả Hân điều chỉnh lại chiếc chăn đang đắp
trên người cậu rồi theo Đình Phong trở về phòng.
Tuy nhiên, cô không hề biết rằng, đây sẽ là
lần cuối cô bước vào căn phòng này với tư cách
là chủ nhân.
“Có chuyện gì anh nói đi.”
Khả Hân