Nửa đêm, một chiếc xe phóng như bay trên
đường. Rất may là hiện tại con đường này tương
đối vắng người qua lại, nếu không, với tốc độ lái
xe kinh hoàng như vậy thì rất dễ xảy ra tai nạn.
“Thùng, thùng, thùng”
Tiếng đập cửa vang lên liên hồi làm chủ
của ngôi nhà thức giấc.
Quốc Bảo cáu kỉnh vì bị làm tỉnh giấc. Ngay.
cả Ngọc Lan nằm bên cạnh cũng lầm bầm chửi
rủa ai đến đây giờ này.
“Hay là con Hân về?”
Ngọc Lan ngồi dậy, cau mày suy đoán. Cô ta
nghĩ Khả Hân không tìm thấy chỗ nào để tá túc
nên lại vác mặt về đây.
“Hừ, để anh ra xem.Nửa đêm nửa hôm còn
dám làm ồn như vậy, thật là bực bội.“
Quốc Bảo xuống giường bật điện và bước
nhanh ra ngoài để mở cửa.
“Tao đã bảo mày cút đi cơ mà. Sao mày
còn…”
Dù cánh cửa chưa hoàn toàn mở ra nhưng
Quốc Bảo đã quát tháo ầm ï. Tuy nhiên, nhìn thấy,
người đứng trước mặt, hắn lập tức câm như hến.
“Cậu…cậu Phong…tại…sao””
Đình Phong đẩy mạnh cửa bước vào trong.
Thân hình cao lớn đứng sừng sững giữa phòng
ngó nghiêng một hồi.
Anh nhớ là phòng ngủ của Khả Hân ở phía
cuối nhà nên mau chóng sải bước tới đó,
Lúc này, Quốc Bảo dường như đã hoàn hồn.
Hắn vội vã chạy theo, lắp bắp nói:
“Cậu làm cái gì vậy?”
Tuy nhiên, Đình Phong không thèm trả lời
hắn mà vặn bung cánh cửa phòng Khả Hân ra.
Chỉ cần đảo mắt sơ qua là anh biết căn
phòng này đã bị thay đổi làm nơi chứa đồ và hiện
tại không có ai ở đây.
“Khả Hân đâu?”
Hơi thở lạnh băng trên người Đình Phong
khiến toàn thân Quốc Bảo phát run. Rõ ràng thời
tiết khá nóng nực nhưng hắn lại nổi da gà vì ớn
lạnh.
Thấy Quốc Bảo chỉ đứng đần mặt ra đó và
trố mắt nhìn anh, Đình Phong nhăn mặt và lặp lại
lời nói:
“Tôi hỏi Khả Hân đâu rồi?“
Đình Phong biết chuyện Khả Hân đã trở về
tây Vào sáng nay, nhưng lại không hề biết cô đã
bị hai kẻ lòng lang dạ sói này đuổi đi
Sau khi buổi họp báo kết thúc, anh bị bà Kim
Nhã bắt ép phải đi dự một bữa tiệc với hội đồng
quản trị của tập đoàn Kings, rồi lại thêm một bữa
tiệc ấm cúng với gia đình Hoàng Ly.
Mãi đến bây giờ anh mới có thời gian để di
tìm Khả Hân. Anh muốn biết cô trở về đây sống.
có phải chịu ấm ức gì không.
Thực ra, trong lòng Đình Phong đang che
giấu một kế hoạch. Anh sẽ tìm kiếm những bác
sĩ giỏi nhất để điều trị chấn thương cho Hoàng
Ly, đồng thời kéo dài thời gian tổ chức đính hôn
với cô.
Đợi khi Hoàng Ly đã hoàn toàn bình phục,
anh sẽ chủ động giải thích với cô mọi chuyện,
đồng thời xin ba mẹ cho mình ra nước ngoài để
điểu hành chỉ nhánh của tập đoàn bên đó một
thời gian.
Lúc ấy, anh sẽ bí mật mang theo bé Bin và
Khả Hân để bắt đầu một cuộc sống mới. Qua vài
ngày, khi mọi người dần quên đi sự cố ngày đó,
ba tệ cũng hết giận, anh sẽ mang hai mẹ con
trở về.
Nếu mọi chuyện suôn sẻ, biết đâu bọn họ
còn có thêm và đứa con. Dù bà Kim Nhã có tàn
nhẫn đến cỡ nào cũng không thể bắt mấy đứa
trẻ phải rời xa mẹ mình.
Ôm tâm tư về một tương lai tràn trề hi vọng
nên Đình Phong lập tức lái xe tới đây. Ngoài việc
muốn làm chỗ dựa cho Khả Hân trước mặt anh
chị, anh cũng muốn thổ lộ với cô chuyện này.
Đáng tiếc, dù tính toán tỉ mỉ đến mức nào thì
Đình Phong cũng không ngờ rằng Khả Hân đã bị
đuổi đi ngay từ lúc mới đặt chân về nhà.
Quốc Bảo hoảng loạn vuốt mổ hôi khi bị
Đình Phong truy hỏi tới tấp. Hiện tại, hắn vô cùng
ảo não khi nghe lời vợ tống cổ Khả Hân đi. Ai biết
được tên công tử khó chiều này lại đến tìm con bé.
“Thực ra…thực ra…”
Đúng lúc Quốc Bảo đang vắt óc tìm câu trả
lời thích hợp thì Ngọc Lan đã từ trong phòng ngủ
chay ra, vẻ mặt xởi lời
“Cậu Phong đấy à, khổ, đến mà không báo
trước để vợ chồng tôi còn tiếp đón.“
Nói xong, cô ta nháy mắt ra hiệu với chồng,
nhưng chỉ nhìn thấy vẻ mặt táo bón của hắn.
“Tôi hỏi lại lần cuối, Khả Hân đâu rồi?”
“À..ra là chuyện này. Cậu không biết đấy
thôi. Lúc sáng, con bé có tạt qua nhà một lát rồi
bảo là sẽ chuyển ra ngoài sống. Vợ chồng tôi đã
khuyên bảo hết lời mà Khả Hân vẫn chẳng thay
đổi quyết định.”
Ngọc Lan giả bộ thở dài, trong lòng có chút
suy đoán về chuyện Đình Phong nửa đêm còn tới
tìm Khả Hân.
Mặc dù không biết lý do tại sao nhưng cách
tốt nhất là cứ đổ hết mọi trách nhiệm sang Khả
Hân cho bớt nhức đầu.
“Vậy hai người có biết cô ấy chuyển đến đâu
không?”
Đình Phong tỏ ra cực kỳ lo lắng. Việc Khả
Hân thoát khỏi tầm mắt của anh là điểu anh
Khô ngờ tới.Càng nghĩ, trong lòng Đình Phong
tâng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ. Ánh mắt
anh vô thức đảo quanh căn phòng. Phát hiện ra
điều gì đó, khuôn mặt anh lập tức trầm xuống.
“Chuyện gì đã xảy ra với căn phòng này? Tôi
nhớ Khả Hân có yêu cầu anh chị giữ nguyên hiện
trạng căn phòng cơ mà?”
Anh thừa biết việc Khả Hân lén lút gửi tiền
về đây với mong muốn giữ lại căn phòng làm kỷ.
niệm, chẳng qua không thèm vạch trần mà thôi
Thấy vẻ mặt biến ảo của hai vợ chồng, Đình
Phong ngửi được một tia âm mưu trong này.
Liệu có phải vì điều này nên Khả Hân mới
tức giận bỏ đi? Hay là