“Chị An, chị làm ơn giúp em một chuyện””
“Cô nghĩ thông suốt rồi sao? Để tôi đi báo
tin cho cậu Phong.”
“Không phải, em muốn rời khỏi chỗ này để
tới bệnh viện nhưng không muốn mấy kẻ bên
ngoài đi theo canh chừng.”
Chị An hơi sửng sốt vì lời cầu khẩn của Khả
Hân. Chị lặng thỉnh trong vài giây, sau đó khẽ hỏi
“Cô đi khám xong liệu có còn quay trở lại đây không?”
Khả Hân thở phào nhẹ nhõm. Cô những
tưởng chị An im lặng là vì khó xử không muốn
giúp mình. Cô hiểu điều chị An đang lo lắng.
Chị được Đình Phong đưa tới đây với mục
đích chắm sóc đồng thời giám thị cô, nếu cô
biến mất, chắc chắn người đầu tiên Đình Phong
hỏi tội chính là chị.
“Chị yên tâm, em chỉ tới bệnh viện khám thai
một lát chứ không cỏ ý định trốn đi đâu”
Thấy Khả Hân khẳng định một cách nghiêm
túc, chị An thầm hạ quyết tâm gật đầu đồng ý:
“Được, tôi giúp cô.”
Khả Hân và chị An bắt đầu bàn bạc kế hoạch.
“Hay là cô đóng giả làm tôi để ra ngoài, chỉ
cần thay đổi quần áo và đeo khẩu trang là xong.“
“không ổn, dáng người em và chị khác
nhau, không thể qua mắt được họ. Chúng ta cần
tìm một phương án tối ưu hơn.”
Cuối cùng, cả hai đưa ra một quyết định
mạo hiểm. Chị An sẽ trộn thêm thuốc xổ vào đồ
ăn của mấy người canh gác đủ để họ kéo mệt nghỉ.
Sau đó, chị sẽ vờ đưa thuốc cho họ uống
nhưng thực ra lại là thuốc ngủ. Kéo mấy chục lần
một ngày thì mệt mỏi đến mức buồn ngủ là
chuyện quá đỗi bình thường, tuyệt đối không ai
có thể nghỉ ngờ.
Nghĩ tới chuyện ngày mai có thể rời khỏi
đây, dù chỉ là một thời gian ngắn, Khả Hân cũng
đã vui vẻ vô cùng.
Vươn tay vuốt ve bụng mình, Khả Hân thủ thỉ trong lòng:
“Bé yêu của mẹ, chỉ ngày mai là mẹ có thể
nhìn thấy con rồi
Kế hoạch diễn ra trót lọt. Đợi mấy người đàn
ông làm nhiệm vụ canh gác ở cổng ngủ say, Khả
Hân vội vàng đi bộ ra đại lộ để bắt xe về trung
tâm thành phố.
Ngồi trên xe taxi, Khả Hân chăm chú ngắm
nhìn khung cảnh bên ngoài. Mới ba tháng rời
khỏi đây mà cô có cảm giác như ba thập kỷ đã
trôi qua.
Những hình ảnh quen thuộc hiện lên trước
mắt khiến Khả Hân suýt chút nữa bật khóc. Chỉ
có những người bị giam cầm tại một nơi nào đó
suốt mấy tháng trời mới hiểu được tự do đáng
quý nhường nào.
Đáng tiếc, cô chỉ có vài giờ đổng hồ để
thưởng thức hương vị tự do rồi sau đó sẽ phải
trở về chiếc lồng giam hoa lệ ấy.
Thực ra, Khả Hân hoàn toàn có thể bỏ đi mà
không để lại dấu vết, nhưng khi nghĩ đến chị An,
cô lại từ bỏ quyết định. Cô không muốn vì giúp
đỡ cô mà chị phải chịu liên lụy.
Đây là thời điểm nhạy cảm với Đình Phong,
không ai có thể đoán được anh sẽ phản ứng như
thế nào nếu phát hiện cô biến mất.
“Kitttttttt”
Chiếc xe taxi đỗ lại trước cổng một bệnh
viện sản lớn nhất thành phố. Khả Hân vội lục lọi
thẻ để lấy tiền thanh toán. Đây là số tiền mà
Chị An đã cho cô mượn tạm để dùng.
Cô chọn đăng ký khám dịch vụ nên được
hướng dẫn tới một tòa nhà lớn đối diện với khu
khám thường.
Tại đây, Khả Hân bắt gặp rất nhiều cặp vợ
chồng đang ngồi chờ đến lượt để khám. Vẻ mặt
người nào người nấy đều ánh lên niềm vui và cả
sự hồi hộp.
“Chồng ơi, anh đoán xem nó là con trai hay con gái?”
Cô gái ngồi ngay cạnh Khả Hân phấn khích
thì thầm hỏi chồng mình. Bộ bà ba trên người đã
có chút sờn cũ, làn da ngăm đen, điển hình cho.
những người nông dân cần cù chất phác.
“Con nào cũng được, chỉ cần là em sinh, anh
đều thương hết.
Người chồng đáp lời, ánh mắt nhìn vợ chan
chứa tình yêu thương khiến Khả Hân cực kỳ hâm mộ.
Đây chính là cuộc sống mà cô hằng ao ước.
Vợ chồng không cần giàu có, chỉ cần yêu thương nhau là đủ.
Một chút tủi hờn bỗng len lỏi trong trái tim
Khả Hân. Cô thở dài não nề, sau đó lắc đầu như
muốn vứt bỏ thứ cảm xúc tiêu cực đó.
Mỗi người có một số mệnh, nếu chỉ cần
mong ước là có thể thành hiện thực thì trên thể
giới này đã không tồn tại khổ đau rồi.
“Mời sản phụ Đặng Khả Hân“
Tiếng gọi của cô ý tá trẻ vang lên làm gián
đoạn suy nghĩ của Khả Hân. Cô vội vàng đứng
dậy và bước vào phòng khám.
Từng có kinh nghiệm đi khám thai trước đây
nên Khả Hân rất thoải mái hợp tác với bác sĩ.
Mặc dù, lần mang bầu thứ hai này có chút
vất vả hơn khi cô bị ốm nghén liên tục, nhưng cô
nghĩ rằng cái thai vẫn đang phát triển rất tốt.
Chỉ đến khi nhìn thấy bác sĩ liên tục cau
mày, nụ cười trên môi Khả Hân mới từ từ vụt tắt.
Bỗng nhiên, cô có linh cảm không tốt.
Quả nhiên chưa kịp để cô hỏi, vị bác sĩ đã
mời cô tới bàn làm việc để trao đổi.
“Bác sĩ, đứa bé có vấn đề gì sao?”
Khả Hân đẩy tờ giấy có ghi câu hỏi đến
trước mặt bác sĩ, đồng thời giải thích chuyện cô.
là người câm nên