“Tại sao mẹ lại nhẫn tâm làm thế?”
Giọng Đình Phong lạc hẳn đi, nghẹn ngào
như có thứ gì đó chặn ngang ở cổ họng. Mọi
bằng chứng đều chỉ hướng bà Kim Nhã là kẻ chủ
mưu trong chuyện của Khả Hân, anh không biết
nên diễn tả cảm xúc lúc này ra sao.
Là đau đớn hay thất vọng?
Là chua xót hay mất mát?
Hoặc có lẽ là tất cả?
Rốt cuộc, mẹ anh phải thù hận Khả Hân và
Nhật Dương đến cỡ nào mới không tiếc bày mưu.
tính kế hãm hại họ.
Nhưng kết quả thì sao đây?
Hai đứa bé trong bụng Khả Hân và Hoàng Ly.
đều đã sảy. Chỉ trong một ngày, anh vĩnh viễn
mất đi hai đứa con tương lai. Chưa kể, từ nay về.
sau, Khả Hân không bao giờ có cơ hội làm mẹ nữa.
“Mẹ nhắc lại, mẹ không làm chuyện này” Thân thể bà Kim Nhã run lên nhè nhẹ.
Gương mặt bà xám ngoét, nhưng bà vẫn thẳng
lưng đối diện với con trai để chứng minh lời nói
của mình.
“Mẹ, Nhật Dương và Khả Hân chưa bao giờ
từng phát sinh quan hệ, cái thai đó là của con.”
Đình Phong nhắm mắt lại, hai hàng nước
mắt khẽ tuôn rơi. Đây là lần đầu tiên bà Kim Nhã
thấy Đình Phong khóc trước mặt mình.
Từ nhỏ anh đã là người lạnh lùng, kiêu ngạo.
Cái tôi cao ngất ngưởng không cho phép anh tỏ
ta yếu đuối trước mặt bất kỳ ai, kể cả ba mẹ ruột.
Vậy mà bây giờ, vì một đứa con gái, anh khóc.
“Phong, lập tức thu hồi nước mắt cho mẹ. Ai
cho phép con tỏ ra yếu đuối nhu nhược như thế?
Con xem bộ dạng mình bây giờ có xứng đáng với
vị trí người thừa kế tập đoàn Kings hay không?”
“Ha…ha…ha.”
“Lại là chuyện thừa kế. Rốt cuộc, cái vị trí ấy
quan trọng cỡ nào mà mẹ chẳng bận tâm hủy đi
mọi thứ quan trọng nhất với con?”
“Mẹ ép buộc con ly hôn với Khả Hân hết lần
này đến lần khác. Mẹ muốn con cưới Hoàng Ly,
được, con nghe lời mẹ. Vậy tại sao mẹ còn
không buông tha cho Khả Hân?”
“Con đã cố tình đưa cô ấy đi nơi khác cho
khuất mắt mẹ, chỉ đợi cô ấy bình an sinh hạ một
đứa con là đủ rồi.”
“Nhưng hiện tại, vì mẹ nghỉ ngờ đứa bé
không phải là của con, nên bày mưu tính kế Khả
Hân và Nhật Dương. Tốt lắm, một mũi tên trúng
hai điện.“
“Hiện tại, không còn chướng ngại vật ngăn
cản con trai mẹ đi đến vị trí thừa thế tập đoàn
đó, cũng như không có người ràng buộc được
hắn ta. Tất cả đầu nằm trong tính toán của mẹ,
mẹ đã hài lòng chưa?“
“Bốp”
Bà Kim Nhã lao tới tát thật mạnh vào mặt
Đình Phong. Nước mắt bà cũng tuôn rơi không
sao kiểm chế lại được.
“Đồ bất hiếu, chỉ vì mấy lời nói vô căn cứ mà
mày nỡ lòng chỉ trích mẹ ruột mày như thế sao?
Mày có còn là con người không?”
Năm đầu ngón tay in đậm trên má Đình
Phong, cảm giác bỏng rát đau đớn chỉ bằng một
phần nhỏ so với nỗi đau đang hiện hữu trong
lòng anh.
“Đúng, con không phải con người, mà là kẻ
ngu xuẩn, máu lạnh vô tình nhất thế gian. Chính
tay con giết chết con ruột của mình. Nếu mẹ là
kẻ chủ mưu hại Khả Hân thì con là hung thủ. Vậy
thì con có tư cách gì mà trách cứ mẹ.”
Đình Phong lào đảo, phải chống tay vào
chiếc ghế bên cạnh mới có thể đứng vững được.
Cảm xúc bi thương vây quanh anh khiến bà
Kim Nhã vừa hận vừa thương. Ngay khi bà muốn
mở miệng nói gì đó thì nghe thấy chuông điện
thoại của anh vang lên.
Đình Phong vô thức rút từ trong túi ra một
chiếc điện thoại. Mặc dù rất muốn quằng nó đi
nhưng linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành
nên anh đành hít một hơi sâu và nghe máy.
“Cậu là chồng của cô Đặng Khả Hân phải
không? Rất tiếc phải báo với cậu một tin, cô Khả
Hân mất tích.”
Chiếc điện thoại trong tay Đình Phong rơi
xuống. Ngay sau đó, anh lao như bay ra khỏi căn
nhà, mặc kệ bà Kim Nhã khốn khổ trông theo.
“Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao vợ tôi có thể
mất tích? Không phải anh nói cô ấy chưa thể tỉnh
lại ngay sao?”
Tìm trong nhà vệ sinh, trong khuôn viên
bệnh viện và check camera hành lang chưa?
Liệu có phải cô ấy tỉnh dậy nên đã di ra ngoài hít
thở không khí không?”
Đình Phong túm lấy vị bác sĩ điều trị của Khả
Hân và gào lên. Anh hoàn toàn mất hết bình tĩnh.
Vừa nhận được tin báo là anh lập tức đến
ngay bệnh viện. Chẳng ngờ, căn phòng không
còn một chút vết tích nào của Khả Hân, chỉ còn
lại một nhóm bác sĩ và y tá đang tỏ ra hết sức
bối rối.
“Anh bình tĩnh nghe tôi nói.”
Vị bác sĩ trẻ nhíu mày vì bị Đình Phong túm
chặt bằng bàn tay cứng như gọng sắt. Nhưng |
anh có thể hiểu tâm trạng của người đàn ông đối
diện mình lúc này nên kiên nhẫn giải thích hơn.
“Bình tĩnh? Các người nói tôi phải bình tĩnh
bằng cách nào? Vợ tôi biến mất trong tình trạng
bảo thân thể suy yếu nghiêm trọng. Các người mù cả
hay sao mà không thể trông nom một người bệnh đang hôn mê?”
Đình Phong lâm vào trạng thái điên cuồng,
Anh thực sự rất sợ hãi mỗi lần nghĩ Khả Hân biến mất.
Nhất là lần này, cảm giác bất an càng dâng lên
một cách mãnh liệt trong lòng anh.
“Thật không may camera khu vực này bị
hỏng, nên chúng tôi không biết cô Khả Hân đã
tỉnh lại và ra khỏi đây từ lúc nào.”
“Chúng tôi cũng đã cho người đi tìm kiếm cô
ấy ở những nơi có khả năng trong bệnh viện
nhưng vẫn chưa có tin tức gì.“
“Anh yên tâm, bệnh nhân mất tích trong
bệnh viện thì chúng tôi sẽ không thể bỏ mặc,
chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm ra cô ấy
được bình an. Dù có phải lật tung cái bệnh
viện này cũng phải tìm ra cô ấy cho bằng được,
nếu không, đừng trách tôi sai người đập nát cái
bệnh viện này.”
Vài người y tá sợ hãi vẻ dữ tợn của Đình
Phong nên lập tức vâng dạ chạy ra khỏi phòng.
Ngay cả vị bác sĩ cũng hoảng hốt mau chóng tìm
cách rời khỏi đây.
Người đàn ông này quá nguy hiểm và lại
đãng trong cơn nóng giận, có trời mới biết anh ta.
có thể gây ra những điều kinh khủng gì, tốt nhất
nên tránh càng xa càng tốt.
Một cơn khủng hoảng chưa từng thấy dâng
lên trong lòng Đình Phong. Nó dường như rút
cạn mọi nguồn sinh lực của thân thể, khiến anh
có thể gục ngã bất kỳ lúc nào.
Vài phút trôi qua, cánh cửa phòng bệnh đột
ngột mở ra, cả Phan Thành và Thanh Sơn đồng
thời chạy tới.
Nói đúng hơn là chỉ có Phan Thành chạy còn
Thanh Sơn khập khiễng bước vào. Vết thương ở
chân hắn chưa lành hẳn, nhưng nghe tin Khả
Hân xảy ra chuyện hắn lập tức tới đây.
Hôm nay là buổi lễ đính hôn của Đình Phong
và Hoàng Ly. Với tư cách là bạn thân của hai
người, lẽ ra, hắn phải có mặt ngay từ sớm.
Chẳng qua, Thanh Sơn cảm thấy bản thân
không thể nói ra câu chúc mừng nên đành kiếm
cớ từ chối ở nhà dưỡng thương.
Ai ngờ, trong lúc hắn nằm khểnh chơi game,
khả Hân đã xảy ra chuyện, không những bị bắt
gian tại trận mà còn bị Đình Phong làm sảy thai.
Nhận được tin, hắn tức tốc tới bệnh viện
nhưng quá muộn, Khả Hân đã biến mất.
Nhìn bạn thân đau khổ ngồi một góc như kẻ
vô hồn, Thanh Sơn chỉ cảm thấy một trận chói mắt.
Hắn đoán là sẽ có ngày hôm nay. Việc Đình
Phong