Đôi mắt mông lung vì men say, bước chân thất thểu trở về nhà, Đình Phong từ chối sự giúp đỡ của chị Hồng khi chị muốn dìu anh lên phòng ngủ.
“Cậu chủ, đây là canh giải rượu, cậu uống luôn cho nóng” Chị Hồng bưng lên một bát canh còn bốc khói nghi ngút. Ngày xưa, ba chị từng là một tay bợm nhậu nên ngay từ nhỏ chị đã học mẹ nấu canh giải rượu cho ba uống.
Bởi vậy, khi thấy Đình Phong say xỉn, chị lập tức bắt tay làm món canh này để giúp anh cảm thấy dễ chịu hơn.
“Chị để trên bàn đi, lát tôi uống.” Đình Phong ngồi chống tay lên giường, vẫy tay tỏ ý muốn chị giúp việc của nhà mình ra ngoài.
Sau khi cánh cửa khép lại, anh mới nằm vật ra giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong đầu xuất hiện cuộc gặp gỡ sáng nay với Quốc Bảo.
Kể từ bốn năm trước, khi bắt Quốc Bảo tới nhà đối chất với mẹ anh, Đình Phong đã không còn liên hệ gì với hắn nữa.
Chẳng ngờ, bốn năm sau, khi anh tới nhà gặp hẳn để xác minh thân phận của Khả Hân thì căn nhà đã đổi chủ từ bao giờ.
*Chào cậu, cậu gọi cửa có chuyện gì không?”
Đình Phong thấy một người phụ nữ xa lạ ra mở cửa. Có lẽ đây là người giúp việc hay người thân của hắn ta không biết chừng.
Bởi vậy, Đình Phong thu lại vẻ mặt nghỉ hoặc, lịch sự lên tiếng: “Chào chị, tôi muốn gặp Quốc Bảo, anh ta có nhà không?” Người phụ nữ cau mày, lắc đầu nói: “Ở dây không có ai là Quốc Bảo cả.” Đình Phong tỏ ra hết sức ngạc nhiên, còn tưởng mình đếm nhầm địa chỉ. Nhưng sau khi nhìn lại cảnh vật xung quanh và số nhà thì anh có thể hoàn toàn chắc chắn đây là nhà của Quốc Bảo.
“Xin lỗi, nhưng chị là ai, chủ nhân của căn nhà này đâu rồi?” Đến lúc này, người phụ nữ mới chợt vỗ trán, nhanh nhầu nói: à, tôi biết rồi, ý cậu hỏi người chủ trước đây phải Không? Anh ta bán căn nhà này từ hai năm trước rồi, hình như là do vỡ nợ. Hiện tại, tôi là người giúp việc ở đây.“
‘Vỡ nợ? Bán nhà? Đình Phong sửng sốt khi nghe thông tin từ người phụ nữ đó. Anh lập tức dò hỏi: “Vậy chị có biết gia đình anh ta chuyển đến nơi nào không?” Đáng tiếc người này lắc đầu tỏ ra không biết gì, còn khuyên anh thử hỏi mấy nhà hàng xóm bên cạnh xem sao.
“Cám ơn chị.” Đình Phong gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc bước sang nhà bên cạnh. Ngay khi anh định bấm chuông để hỏi thì một người đàn ông lớn tuổi từ vườn rau bên cạnh đi tới và nói: “Tìm thằng Bảo hả? Nếu đòi nợ thì khuyên anh từ bỏ di, thằng đó vỡ nợ rồi, giờ một xu cũng chẳng có đâu. Tôi ở đây lâu rồi nên biết mà. Đợt trước chủ nợ đứng đầy ở đây mà có ai đòi nổi đâu”
“Cháu không đến để đòi nợ, muốn tìm anh ta hỏi ít thông tin thôi. Chú có biết chỗ ở bây giờ của gia đình anh ta không?” Đình Phong lễ phép hỏi ông ta, hi vọng được báo cho biết nơi Quốc Bảo đang ở.
Thật may, người đàn ông này biết chút ít nên đồng ý chỉ cho anh vào địa chỉ cụ thể, không quên nhắc nhở: “Ngày trước nó nhờ tôi kiếm giúp mấy chỗ trọ rẻ tiền, nhưng cũng khá lâu rồi nên không biết nó còn ở đó không, anh cứ thử tìm địa chỉ này xem sao.“ Đình Phong ghi nhớ mấy nơi mà ông ta bảo, nói lời cảm ơn sau đó đi nhanh ra xe và bắt đầu tới địa điểm đầu tiên.
Khi tới đó không thấy tung tích của Quốc Bảo, Đình Phong tiếp tục đi tới những nơi tiếp theo.
May mắn, khi đến địa chỉ thứ ba và cũng là nơi cuối cùng thì Đình Phong cũng tìm thấy Quốc Bảo.
Đây là dãy trọ cấp bổn tồi tàn dành cho sinh viên nghèo hoặc người có thu nhập thấp nên vừa bước vào bên trong, rác thải và mùi ẩm mốc đã bốc lên khiến Đình Phong nhăn mặt.
Anh tìm đến căn phòng cuối của dãy nhà, nơi có cánh cửa gỗ màu xanh cũ kỹ, rêu mọc hàng tảng ở trên và bị mối mọt đục khoét lỗ chỗ.
“Cốc, cốc, cốc.” Sau khi quan sát cẩn thận và tìm được phần sạch sẽ nhất của cảnh cửa đó, Đình Phong vươn tay gõ ba tiếng. Đợi một lát không thấy có ai ra mở cửa, anh lại kiên nhẫn gõ thêm vài lần.
Lúc này, bên trong vang lên tiếng lè nhè cáu kỉnh của một người đàn ông.
“Con mẹ nó, tao đã bảo tháng này khất tiền trọ mà, tháng sau tao sẽ trả đủ, biến đi.“ Khóe môi Đình Phong khẽ cong lên, cuối cùng anh cũng tìm được Quốc Bảo. Tuy bốn năm không gặp, nhưng trí nhớ của anh cực tốt nên chỉ cần nghe qua là biết giọng của ai liền.
Đình Phong thử đẩy cánh cửa, không ngờ nó mở ra thật nên anh tự nhiên bước vào.
Căn phòng này tối tăm và bẩn thỉu còn hơn bãi rác phía ngoài dãy trọ. Diện tích rất nhỏ, chỉ tầm hai mươi mét vuông. Bốn bức tường tróc vôi nham nhờ. Căn phòng vốn không có cửa sổ, lại vướng gác xép bên trên, khiến không gian u ám ngột ngạt.
Cách đó một khoảng là bếp gas đơn, thứ cổ lỗ sĩ dùng bình gas nhỏ như chai nước khoáng.
Cáu bẩn tích tụ do nấu ăn bám đầy xung quanh khiến sàn nhà và tường đen kịt từng mảng.
Sát mép tường là một tấm giát giường,