Khả Hân quan sát mình trong gương và mỉm
cười. Để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay diễn ra
thật thành công, cô đã tốn rất nhiều công sức, từ
việc lựa chọn nhà hàng, món ăn cho đến khách
mời, và cả việc ăn mặc ra sao cho phù hợp nữa.
Vốn dĩ bình thường cô rất giản dị, nhưng tối nay.
là dịp đặc biệt nên Khả Hân quyết định chọn cho.
mình một bộ váy đẹp và trang điểm nhẹ nhàng.
“Ting tỉng.”
Khả Hân vươn tay với lấy chiếc điện thoại và
mở ra đọc tin nhắn. Đây là tin nhắn của Đình
Phong, anh báo rằng tối nay phải tiếp đối tác nên
không ăn cơm ở nhà. Bởi Đình Phong giữ chức
vụ tổng giám đốc của tập đoàn nên thường khá
bận rộn, Khả Hân cũng đã quen với việc anh
thường xuyên ăn tối với đối tác ở ngoài.
Cô vội vàng nhắn tin nhắc nhở anh uống ít
rượu rồi tủm tỉm cười. Mấy ngày qua là mấy ngày
mà Khả Hân cảm thấy hạnh phúc nhất trong
cuộc đời, thái độ của Đình Phong với cô chuyển
biển rõ rệt, cô có thể cảm nhận ánh mắt anh đã
bớt lạnh lùng hơn khi nhìn cô, đặc biệt còn cho
phép cô ngừng dùng thuốc tránh thai. Nghĩ đến
điều này, gương mặt Khả Hân lại nóng lên, cô vô
thức vuốt ve bụng mình và ngây ngô cười.
Liếc nhìn đồng hồ và nhận ra đã sắp đến giờ
buổi tiệc bắt đầu, Khả Hân bèn cầm chiếc túi
xách bước xuống tầng. Cô nhìn thấy chị An, giúp.
việc của gia đình đang bận bịu chuẩn bị đồ ăn
trong bếp. Khả Hân nhanh chóng đi tới gần chị
và viết vài dòng, ngụ ý chị không cần phải nấu
bữa tối nữa, hôm nay không có ai ăn cơm ở nhà.
“Vâng thưa cô chủ.” Chị An lễ phép trả lời.
Chí có chiều cao hơi khiêm tốn, thân hình đấy đà
và gương mặt hiển lành chân chất. Khả Hân rất
thích chị vì dù chỉ được thuê làm giúp việc theo.
giờ nhưng chị An luôn chăm chỉ chịu khó và đặc
biệt yêu quý bé Bin.
Lý do có lẽ bởi vì chị An có tới bổn đứa con
nhưng chỉ toàn là con gái, thỉnh thoảng chị có
tâm sự với Khả Hân rằng do chồng chị là con
trưởng nên bắt buộc phải có một đứa con trai.
Mỗi lần nghe chị kể chuyện gia đình, Khả Hân
thấy khá thú vị và có chút hâm mộ vì tuy không
giàu có và bị áp lực sinh con trai nối dõi nhưng
hai vợ chồng chị An lại rất thương yêu nhau.
Sau khi dặn dò chị An mấy điều, Khả Hân
nhanh chóng dắt xe ra cổng và đi đến nhà hàng
mà cô đã đặt để tổ chức bữa tiệc mừng công tối
nay.
“Chào cô giáo Hân.“
“Cô Hân đến rồi à2″
Vừa bước vào trong nhà hàng, Khả Hân đã
nghe thấy những tiếng chào hỏi. Cô ngước lên
nhìn thì nhận ra là trên bàn ăn đã có vài phụ
huynh đưa con đến. Đây đều là những khách mời
quan trọng trong bữa tiệc tối nay.
Khả Hân mỉm cười rạng rỡ và bước nhanh
đến bàn ăn. Cô cũng gật đầu và ra dấu chào hỏi
họ. Đội múa của cô gồm năm bé nên mỗi bé đều
có ba hoặc mẹ đi kèm. Cô hơi ngượng ngùng vì
là người tổ chức bữa tiệc nhưng lại đến muộn
hơn mấy vị khách.
_—
Có phụ huynh quan sát và nhận ra được vẻ
xấu hổ của Khả Hân, chị bật cười lên tiếng:
“Không phải cô giáo Hân đến muộn đâu, là
mấy người phụ huynh chúng tôi lâu chưa có dịp
gặp nhau nên hẹn nhau tới sớm để trò chuyện
thôi”
“Đúng đúng, hiếm có dịp mà mọi người
được tụ tập thể này, nhờ công lao của cô Hân
dạy bảo nên các cháu mới có thành công hôm
nay.”
“Đúng rồi, cảm ơn cô giáo Hân nhiều lắm.”
Những lời nói chân thành của vài vị phụ
huynh khiến Khả Hân đỏ mặt nhưng trong lòng
lại rất vui. Cô cũng làm vài động tác đơn giản để.
mọi người có thể hiểu. Mặc dù đều có con bị
câm điếc bẩm sinh nhưng không phải ai trong số
phụ huynh ở đây cũng thông thạo ngôn ngữ cho.
người câm điếc
Hai bé học sinh chừng bảy tám tuổi hớn hở
quấn lấy cô giáo. Mọi cười đều cười vui và chờ
đợi những vị khách tiếp theo.
Chỉ môt lát sau, khách khứa đã đến đầy đủ,
trong đó có cả bà Phương hiệu trưởng và thầy
giáo Châu.
“Khả Hân, sao hôm nay không cho bé Bin
đến.”
Bà Phương sau khi chào hỏi mọi người liền
ngồi xuống và ghé sang hỏi Khả Hân. Bà nhớ cô
bảo rằng sẽ cho con trai đi cùng.
“Bà nội cu Bin đến đưa thẳng bé đi chơi, nên
cháu đến một mình.”
Khả Hân mỉm cười ra hiệu với bà. Bà Phương.
là một trong số ít người ở trường đã từng gặp bé
Bin và bà cũng cực kỳ thích cậu.
“Vậy hôm nào có dịp cô Hân nhớ dẫn theo
con trai đến nhé.”
Thầy Châu ngồi kế bên cũng vui vẻ tham dự
vào câu chuyện của hai người. Lần trước anh.
đứng ở xa nên chỉ lờ mờ nhìn thấy bé Bin, nhưng
anh đoán chắc đây là một cậu bé đáng yêu và
ngoan ngoãn bởi cậu có một người mẹ như Khả
Hân.
Nói xong, anh chăm chú nhìn Khả Hân và
cảm thấy trái tim đập liên hồi. Anh vốn biết Khả
Hân rất đẹp, ngày thường cô chỉ cần để mặt mộc
cũng đã khiến bao người phải sỉ mê, nhưng tí
nay cô còn đẹp hơn vài phần khi mặc lên người
chiếc váy màu xanh da trời, tôn lên làn da tuyết
trắng và những đường cong hấp dẫn. Đôi mắt
cười với hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện khiến
anh chỉ muốn chìm trong sự dịu dàng của cô.
Bà Phương quan sát Tần Châu và Khả Hân,
ánh mắt thoáng chút tiếc nuối. Bà biết Tần Châu
có tình cảm với Khả Hân, dù anh cố gắng che
dấu rất kỹ nhưng vẫn không qua được đôi mắt
của người từng trải như bà. Tẩn Châu là một
người đàn ông tốt, giá như không có sự kiện kia
thì biết đâu giờ này hai người đã trở thành một
đôi.
Thầy giáo Châu nhạy cảm phát hiện ra ánh
mắt của bà hiệu trưởng và cũng là dì họ mình,
anh bối rối quay mặt đi, đôi tai đỏ ửng. Có đôi khi
anh cảm thấy hình như bà Phương đã phát hiện
ra điều gì đó. Nhưng điều này chỉ là suy đoán,
anh không hỉ vọng tình cảm của mình sẽ là gánh
nặng cho Khả Hân.
Bữa tiệc diễn ra vô cùng hoàn hảo, tất cả
mọi người đều vui vẻ trò chuyện rất rôm rả. Khả
Hân ngồi cạnh thẩy Châu nên trong bữa ăn
không thể tránh khỏi vài lần đụng tay.
“Xin