Tối hôm sau, như đã hứa, Đình Phong mang bé Bin qua nhà bà nội. Hiện tại, ông Nam đã hoàn toàn chuyển đến sống cùng bà Thanh Mai nên căn nhà này chỉ còn duy nhất bà Kim Nhã ở lại.
Tuy nhiên, bà cũng không tỏ ra quá để ý đến chuyện này, hoặc cố tình tỏ ra bình thản để che dấu cảm giác thực sự trong lòng.
Vừa nhìn thấy cháu nội yêu quý, bà Kim Nhã đã hớn hở vẫy tay gọi cậu đến gần, ôm cậu vào lòng thủ thỉ mấy lời yêu thương nhung nhớ.
Bé Bin nở nụ cười tươi rồi, nói giọng ngọt Cậu còn nhỏ, không biết những chuyện bà nội từng làm với mẹ mình, Đình Phong cũng không có ý định nói với cậu, vì thế bé Bin hoàn toàn yêu quý bà nội vô cùng.
“Chỉ được cái khéo nịnh là giỏi.” Bà Kim Nhã giả bộ trách móc nhưng thực ra là cưng chiểu bé Bin khiến cậu càng được đà sà vào lòng bà nũng nịu như hồi nhỏ.
Đình Phong yên lặng nhìn hai bà cháu tình cảm với nhau. Có thể nói, bà Kim Nhã đối xử khắc nghiệt với Khả Hân bao nhiêu thì lại yêu thương bé Bin bấy nhiêu.
Giá ngày trước bà chịu san sẻ một phần tình thương này cho cô thì chắc bây giờ họ đã trở thành một gia đình êm ấm, hạnh phúc.
Đến bàn ăn, bà Kim Nhã chuẩn bị rất nhiều những món ăn ngon mà cả Đình Phong và bé Bin đều thích.
Nhờ có bé Bin biết pha trò lém lỉnh nên không khí giữa ba người tương đối hòa thuận, vui vẻ.
“Bin, ở trường có chuyện gì vui không? Kể cho bà nghe xem nào.” Bà Kim Nhã gắp cho cháu nội một miếng thịt bò sốt vang, âu yếm hỏi chuyện cậu.
Đôi đũa trên tay Đình Phong chợt cứng đờ.
Anh quên mất không nhắc nhở bé Bin đừng nói về chuyện trông thấy một người phụ nữ giống Khả Hân. Đáng tiếc, ngay khi anh định mở miệng nói thì bẻ Bin đã reo lên khoe: “Bà ơi, mẹ xinh đẹp sắp trở về với Bin rồi.” Không khí trên bàn ăn đột nhiên thay đổi. Nụ cười trên môi bà Kim Nhã vụt tắt, vẻ mặt sững sờ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vui sướng của bé Bin.
Ngày Khả Hân mới gặp nạn, bé Bin cũng thường xuyên hỏi bà về mẹ mình. Lúc ấy, bà chỉ có thể trả lời qua loa bởi vì Đình Phong đã yêu cầu che dấu chuyện này với cậu.
Bẵng đi một thời gian, bé Bin lớn dần, hiểu chuyện hơn, ít hỏi về Khả Hân nữa nên bà những tưởng cậu đã dần quên mất người phụ nữ đó.
Không ngờ hôm nay bà lại nghe thấy ba chữ này từ miệng cậu.
“Tại sao tự nhiên con lại nhắc đến…ừm…mẹ xinh đẹp của con vậy?” “Mẹ, cơm canh nguội rồi, mẹ ăn đi cho nóng, Bin, con kể cho bà nghe chuyện con được giải nhất cuộc thi vẽ ở trường tuần trước di.“ Đình Phong vội vàng chuyển hướng câu chuyện. Tạm thời anh không muốn lộ ra chuyện của Julia Trương.
Nhưng có vẻ như hai người, một lớn, một nhỏ trên bàn ăn quyết tâm đề cập đến chuyện này, nên không thèm để ý đến lời anh nói “Hôm trước, mẹ xinh đẹp đã đến trường của BlN đấy. Mặc dù mẹ không chịu dừng lại nói Chuyển với con nhưng con biết đó là mẹ xinh đẹp. À, tóc mẹ đổi sang màu xanh lam đẹp lắm.“ Nói xong, bé Bin còn không quên quay sang phía Đình Phong, ánh mắt lấp lánh hi vọng nhìn anh.
“Ba Phong cũng bảo mẹ đã về đúng không?”Nghe thấy thế, bà Kim Nhã cũng nheo mắt nhìn Đình Phong, vẻ mặt nghi hoặc khiến anh thở dài, quyết định nói với mẹ mình: “Mẹ, chuyện này khá phức tạp, ăn xong con sẽ nói cho mẹ nghe toàn bộ.”
Vì vậy, thời gian tiếp theo trong buổi tối, Đình Phong và bà Kim Nhã dành để nói chuyện riêng với nhau, còn bé Bin ở phòng của cậu để chơi game dưới sự giám sát của mấy người giúp việc.
“Cô Julia Trương đó thực sự giống Khả Hân Sao?” Bà Kim Nhã nghe Đình Phong mô tả về việc gắp,gỡ Julia Trương trong bữa tiệc ngày đó nên hay hỏi lại “Vâng, ngoại hình hai người giống hệt nhau như hai giọt nước. Chỉ có một điểm khác duy nhất chính là Julia Trương có thêm một nốt ruồi nơi khóe mắt.” Đình Phong cũng từng băn khoăn về đặc điểm này, nhưng sau đó anh lại phát hiện, việc tạo ra một nốt ruồi trên mặt hay xóa bớt trên cơ thể là điều khá dễ dàng với lĩnh vực thẩm mỹ hiện nay. Do vậy, những điểm khác biệt này quá nhỏ, không cần quan tâm.
“Và con nghĩ rằng Julia Trương chính là Khả Hân?” Im lặng