Khả Hân nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ngây thơ của con trai, mỗi đường nét trên mặt cậu đều giống Đình Phong như đúc khiến cô
có chút thất thần.
Nghĩ đến người đàn ông luôn nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét và
oán hận, Khả Hân bỗng nhiên rùng mình. Đã bốn năm trôi qua, kể từ ngày cô bước chân vào làm dâu gia đình họ Hoàng danh giá. Nếu không phải có bé Bin tồn tại, cô không biết vượt qua quãng thời gian đau khổ này như thế nào.
Khế thở dài, Khả Hân chỉnh lại chiếc chăn mỏng trên người con
trai, đứng dậy và bước ra ngoài. Cô biết Đình Phong đang đợi cô trong phòng ngủ của hai vợ chồng.
“Bin ngủ rồi sao?”
Ngay khi Khả Hân trở về, Đình Phong đã lên tiếng hỏi. Anh gấp lại
cuốn sách trên tay, ngẩng đầu lên nhìn cô và chờ câu trả lời.
Khả Hân mím môi gật đầu. Không hiểu sao mỗi lần đối diện với anh, trong lòng cô đều dâng lên một chút sợ hãi.
Nhất là lúc này, ánh mắt của Đình Phong đã bắt đầu biến đổi.
Khả Hân cảm thấy thật sự hoảng loạn. Làm vợ anh bốn năm, hiểu
từng động tác và cử chỉ của anh, cô biết bây giờ anh đang muốn gì.
“Lại đây.”
Hai chữ đơn giản nhưng đủ khiến gương mặt Khả Hân tái nhợt.
Cô vô thức bước lùi về phía sau, thân thể run rẩy dữ dội.
Nhìn vẻ bài xích của Khả Hân, khóe môi Đình Phong khẽ cong lên
nhạo báng. Anh ném quyển sách sang một bên, đứng dậy bước về
phía cô:
“Thế nào? Sợ sao?”
Khả Hân cố gắng lấy can đảm nhìn anh, môi mấp máy vài chữ
“Đình Phong, hôm nay em hơi mệt, để ngày khác được không.”
Ngay sau đó, cô liền nhận được bàn tay mạnh mẽ của anh vòng lấy eo cô, thô bạo kéo cô vào trong lồng ngực rộng lớn.
Một tay siết chặt Khả Hân, một tay nắm cằm cô nhấc lên, Đình Phong khinh miệt nói:
“Bất cứ khi nào tôi muốn cô, cô không được phép từ chối. Nghe rõ
chưa?”
Nói rồi, anh túm lấy cô ném lên giường bằng một sức mạnh tàn
bạo. May mắn là đệm khá dày và mềm nên Khả Hân cảm thấy không quá đau đớn.
Nhưng cô nhanh chóng bị một thân thể cao lớn đè lên. Anh lột
phăng chiếc váy ngủ trên người cô.
Bản thân cũng bắt tay vào việc cởi quần áo.
Khi thân hình hoàn mỹ của Khả Hân hiện ra, ánh mắt Đình Phong đỏ đậm vì hưng phấn. Đặc biệt là vẻ khuất nhục chịu đựng của cô càng làm anh phát cuồng.
“Cảm thấy oan ức? Vậy thì kêu lên đi, nếu con câm như cô có thể
rên rỉ trên giường, tôi sẽ xem xét nhẹ tay một chút.”
Đình Phong vừa lạnh lùng nói, vừa bắt đầu chà đạp cơ thể nhỏ
xinh dưới thân anh một cách không thương tiếc.
Biết Đình Phong cố tình làm nhục mình nên dù thân xác bị giày
vò đến thế nào Khả Hân cũng không phát ra một tiếng kêu đau.
Những giọt mồ hôi rơi như mưa, những giọt nước mắt cay đắng chảy xuống. Đêm còn dài…
Kết thúc cuộc hoan ái như khổ hình, Khả Hân thở hổn hển vì kiệt
sức. Nước mắt cũng đã cạn khô từ bao giờ.
Không thèm liếc nhìn vợ lấy một lần, Đình Phong lật người bước
xuống giường. Sau mỗi lần phát tiết xong, anh đều có thói quen tắm rửa.
Nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, Khả Hân chịu
đựng cơn đau nhức đang dần lan ra khắp cơ thể để ngồi dậy.
Hiện tại, điều cô mong mỏi nhất là được ngâm mình trong bồn nước ấm để giảm bớt mệt mỏi.
Lúc này, Đình Phong đã tắm xong, trên người anh mặc bộ quần
áo ngủ đơn giản nhưng vẫn không thể che hết những đường cong cơ bắp tuyệt đẹp.
Anh leo lên giường, lạnh lùng nhìn cô và ném một câu: “Đừng có
quên uống thuốc” sau đó đi ngủ.
Lúc này Khả Hân mới chậm rãi bước vào phòng tắm. Bên trong
được trang trí rất hiện đại với một tấm gương lớn có thể giúp quan sát được toàn thân. Khả Hân đờ đẫn nhìn bóng dáng phản chiếu của mình.
Thân thể cô rất đẹp, bộ ngực cup C đầy đặn, eo thon nhỏ, mông
vểnh cao. Tuy nhiên, trên cơ thể đó hiện giờ tràn ngập những dấu vết ghê người, xanh xanh tím tím, đặc biệt là ở hai bên ngực, eo và bắp đùi trong.
Nhìn những dấu vết này có thể biết vừa rồi Đình Phong điên cuồng
như thế nào. Khẽ thở dài, Khả Hân vặn vòi hoa sen để dòng nước ấm có thể giúp cô xua tan đi mệt mỏi và đau đớn.
Sau khi bước ra khỏi nhà tắm, Khả Hân rón rén mở tủ lấy ra vỉ
thuốc và bóc một viên ra uống. Cô biết Đình Phong không đồng ý để cô mang thai.
Khả Hân còn nhớ hồi sinh xong bé Bin, sau lần hoan ái trở lại, anh
ném về phía cô vỉ thuốc tránh thai và lạnh lùng nói:
– “Một lần sai lầm là đủ rồi, người như cô không xứng đáng đế sinh
thêm cho tôi bất kỳ một