Sau khi buổi tiệc chúc mừng kết thúc, Khả
Hân trở về với tâm trạng vui vẻ, cô đoán Đình
Phong và bé Bin còn đang lưu lại bên nhà ba mẹ
chồng vì mỗi lần hai cha con sang đó đều về rất
muộn
Nhưng vừa mở cửa ra, cô đã phát hiện Đình
Phong ngồi sẵn ở phòng khách, trên tay anh cầm
một cuốn sách gì đó đọc say sưa. Nhìn thấy Khả
Hân bước vào, Đình Phong thong thả nhét cuốn
sách lên giá sách gần đó, anh nhíu mày quan sát
vợ từ đầu tới chân, dừng lại một chút ở đôi môi
tô lớp son nhẹ và bộ váy mới tỉnh. Anh nhớ
không nhầm thì đây chính là bộ đồ anh mua cho
cô để cô mặc vào những dịp quan trọng.
“Hôm nay em đi đâu vậy?” Đình Phong mỉm
cười hỏi, dù có chút nghi ngờ việc Khả Hân ăn
diện lộng lẫy ra ngoài nhưng anh vẫn không biểu
lộ ra. Anh không muốn công sức một tháng bỏ ra
để quan tâm đến cô trở nên vô nghĩa.
Khả Hân có chút bối rối nhưng sau đó nở nụ
cười rạng rỡ, cô bước nhanh đến ngồi cạnh anh
và bấm vài chữ:
“Con đâu rồi anh?” Khả Hân nhìn trước ngó
sau và không thấy bé Bin đâu, không lẽ Đình
Phong lại để cậu ngủ qua đêm ở nhà ông bà nội
Nghĩ vậy, ánh mắt cô u oán nhìn chồng.
Chỉ cần nhìn gương mặt tiu nghỉu của Khả
Hân là Đình Phong có thể đoán được ngay cô
đang nghĩ gì. Anh buồn cười gõ nhẹ vào trán cô.
“Đã sớm ngủ rồi, chắc cu cậu chơi mệt nên
ngáp ngắn ngáp dài khi ở trên xe. Về nhà không
thấy mẹ nên quấn lấy tôi mếu máo hỏi suốt. Em
vẫn chưa trả lời tôi, hôm nay em đã đi đâu vậy?”
Nghe thấy con trai đang ngủ trên phòng,
Khả Hân yên tâm hơn, sau đó cô lập tức hào
hứng chia sẻ về buổi tiệc mừng thành công bước
đầu của dự án từ thiện mà cô đang tham gia
Một tháng vất vả dấu nhẹm đi để có thể tạo bất
ngờ cho anh cuối cùng cũng có thành quả.
“Ý em là em đang tham gia dự án từ thiện
của Phạm Nhật Dương và hôm nay ăn mặc chải
chuốt để đến dự tiệc của hắn?”
Đình Phong thu lại nụ cười, bàn tay siết chặt
biểu lộ cảm xúc của anh lúc này. Vốn dĩ đã có
câu trả lời nhưng anh vẫn cảm thấy khó tiếp thu
được khi nghe Khả Hân trả lời. Anh biết một
tháng nay cô làm những gì, thậm chí là biết được
cô và Nhật Dương đã trao đổi với nhau bao nhiêu
lần, nhưng anh vẫn đợi một ngày cô chủ động
nói ra.
Ăn mặc chải chuốt? Khả Hân có chút không
vui khi nghe thấy giọng điệu của Đình Phong
đồng thời ngạc nhiên vì vẻ mặt khó chịu của anh.
Cô không hiểu tại sao Đình Phong lại có thái độ
như vậy. Chẳng lẽ do cô dấu diếm chuyện này
suốt một tháng không nói với anh sao.
Nghĩ vậy, Khả Hân cảm thấy hơi có lỗi và
quay sang dùng má cọ cọ lên mặt của chồng,
đây là cách cô thường xuyên dùng để biểu đạt
tình cảm với con trai và mới đây là để nịnh nọt
Đình Phong.
Ánh mắt của Đình Phong dịu xuống một
chút, anh vuốt ve mái tóc đen dài óng ả của vợ.
Từ khi nhận ra tình cảm của bản thân với Khả
Hân, anh mê muội hết thảy mọi thứ trên người
cô, bao gồm cả mái tóc này. Đình Phong thường
thích luồn tay vào tóc Khả Hân để cảm nhận
những sợi tóc trơn mượt trượt qua kế các ngón
tay và mùi thơm mê hoặc lòng người của cô.
“Khả Hân, rút khỏi dự án từ thiện này đi.
Ngay khi Khả Hân đang hạnh phúc nép vào
ngực Đình Phong và nghe tiếng tim đập mạnh
mẽ từ anh thì anh bỗng ném ra một câu khiến cô
giật mình. Khả Hân ngồi thằng dậy và ngơ ngác
nhìn chồng. Cô vừa nghe thấy điều gì? Rút khỏi
dự án từ thiện?
“Tại sao anh lại nói như thế?“ Khả Hân soạn
nhanh vài chữ trong điện thoại và đưa cho Đình
Phong. Cô không tin anh đột nhiên nói vậy.
“Tôi không muốn em tham gia dự án này với
Nhật Dương, nếu em thích làm từ thiện, tôi có
thể sắp xếp cho em một dự án khác, miễn là em
cam đoan từ nay về sau không tiếp xúc với người
này nữa.”
Đình Phong nhíu mày khi thấy Khả Hân đột
ngột rời khỏi vòng tay của anh, anh cũng thu tay
lại và nhìn cô, ánh mắt nghiêm khắc quen thuộc
khiến Khả Hân rùng mình. Sống cùng Đình
Phong bốn năm nên cô quen thuộc từng ánh mắt
và cử chỉ của chồng, lúc này cô biết anh không
phải hỏi ý kiến cô mà là ép buộc cô nghe theo.
mệnh lệnh của mình.
Nếu là trước đây, có lẽ Khả Hân đã khiếp
đảm gật đầu nghe lời ngay lập tức. Nhưng một
tháng nay thái độ của Đình Phong đổi với cô
hoàn toàn thay đổi nên lá gan của cô lớn hơn
nhiều. Hơn nữa trong một tháng này tiếp xúc
trao đổi với Nhật Dương cũng làm Khả Hân nhận
ra hai người có rất nhiều điểm chung. Bởi vậy,
không có lý do gì để cô từ bỏ tình bạn đáng trân
trọng này.
Khả Hân bướng bình lắc đầu tỏ rõ quan
điểm, cô từ chối lời yêu cầu của Đình Phong.
Nhưng cô cũng muốn giải thích thêm để Đình
Phong có cái nhìn thiện cảm hơn về dự án từ
thiện và cả Nhật Dương.
“Nhật Dương rất tốt, dự án về ứng dụng
dành cho người câm điếc này cũng rất khả quan,
mặc dù mới thành công bước đầu nhưng em tin
rằng sau này nó sẽ trở thành một phương tiện
giao tiếp giúp người khiếm khuyết và người bình
thường thấu hiểu nhau hơn. Vì vậy em không
muốn rút ra khỏi dự án này.
Nghe Khả Hân nói tốt về người đàn ông
khác trước mặt mình, nhất là người đó anh
không ưa nên Đình Phong lập tức nổi giận. Anh.
túm lấy eo Khả Hân, kéo cô sát lại phía mình,
gương mặt hai người gần đến nỗi Khả Hân có thể
cảm giác được hơi thở nam tính của Đình Phong
phả vào mặt. Mặc dù hành động này rất thân
mật nhưng ánh mắt của anh lại tràn đầy lạnh
lùng, khóe miệng hơi nhếch lên giễu cợt.
“Nhật Dương, xưng hô thật thân thiết, có vẻ
hai người đã tiếp xúc không phải lần một lần hai.
Để tôi đoán xem, trong một tháng nay, ngoài việc
thư từ liên lạc qua lại về cái dự án ngu xuẩn kia
thì em và hắn ta cũng bồi dưỡng được không ít
cảm tình nhỉ:”
Giọng nói mỉa mai của Đình Phong khiến
Khả Hân cũng tức giận, cô dãy dụa muốn thoát
khỏi sự kìm kẹp của anh nhưng càng bị siết chặt
hơn. Hai người trừng mắt nhìn nhau không ai
chịu thua ai khiến bầu không khí trở nên rất căng
thẳng.
“Thế nào, tôi nói