Sự cố mà Đình Phong và Khả Hân gây ra
trong bữa tiệc khiến bố mẹ Ngọc Nhi cực kỳ tức
giận, bà Trinh cũng tuyên bố bữa tiệc kết thúc
sớm hơn dự kiến và nhiều vị khách không thấy
bất ngờ vì điều này. Cũng phải thôi, nếu con gái
cưng của họ bị bẽ mặt trước nhiều người như thế
thì bữa tiệc đó cũng chẳng còn chút vui vẻ nào.
Chưa kể đến đồ ăn thức uống cũng bị cú ngã
của Khả Hân làm cho đổ vỡ hết sạch.
Nhiều người cũng tiếc nuối vì mất đi cơ hội
tạo dựng các mối quan hệ lợi ích với nhau bởi xét
cho cùng, những bữa tiệc như thế này chủ yếu
để giúp mở rộng quan hệ giữa nhiều nhân vật có
địa vị trong xã hội. Chính vì vậy, vài người trong
số họ có thái độ tương đối khó chịu với Đình
Phong và Khả Hân nhưng vì mặt mũi nên không
dám biểu lộ ra quá rõ.
Khả Hân nhạy cảm phát hiện ra rằng có khá
nhiều người thỉnh thoảng ném những ánh mắt
không vui về phía cô và Đình Phong, nhưng bề
ngoài họ vẫn tỏ ra lịch sự chào hỏi hai người
trước khi ra về. Điều này làm tâm trạng Khả Hân
trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, cô biết bản
thân vừa gây họa không nhỏ.
Đình Phong đưa Khả Hân ra xe trong khi bà
Kim Nhã quyết định ở lại để giải quyết những hậu
quả mà hai vợ chồng Đình Phong gây ra. Khả
Hân vẫn nhớ rõ ánh mắt đáng sợ của mẹ chồng
khi thấy cô bước lên xe, nhưng Đình Phong
nhanh chóng đóng cửa xe lại khiến cô không biết
anh và mẹ nói những điều gì. Chỉ biết rằng khi
bước vào ghế lái, sắc mặt Đình Phong không tốt
nhưng cô cũng không dám hỏi nhiều.
“Đừng lo lắng, em nghỉ ngơi một lát đi,
đường còn xa nên khi nào về tôi sẽ gọi em dậy.
Đình Phong vuốt nhẹ những sợi tóc bị rủ xuống
trước mặt Khả Hân và an ủi cô.
Vừa trải qua những giây phút mà thần kinh
căng như dây đàn nên Khả Hân cũng cảm thấy
mệt mỏi, cô quyết định nghe lời chồng, tựa đầu
vào ghế và nhắm mắt lại.
Đình Phong nhìn thấy Khả Hân đã ngủ
nhưng giữa hai lông mày nhíu lại không thoải
mái, anh biết là bộ váy cô đang mặc bị lấm lem
đầy dầu mỡ, nước sốt và cả rượu nên bây giờ cô
rất khó chịu, anh khế thở dài và nhấn ga để
nhanh chóng trở về nhà.
Chiếc xe BMW màu đen bóng lộn lướt nhanh
trên đường phố, đi qua những tuyến đường đầy
màu sắc rực rỡ. Hai bên đường đầy rấy những
cửa hàng đang mở cửa đón khách buôn bán tạo
nên một khung cảnh hết sức nhộn nhịp. Mặc dù
khung cảnh bên ngoài xe tương đối thu hút
nhưng người đàn ông lái xe chẳng có vẻ gì là để
tâm, anh chỉ muốn lái xe thật nhanh về nhà.
Về đến nơi, Đình Phong tháo dây an toàn ra
cho mình và quay sang tháo luôn cho Khả Hân,
hành động của anh rất nhẹ nhàng như không
muốn làm cô gái đang ngủ say sưa tỉnh giấc
Nhưng ngay khi Đình Phong vừa vươn người qua
động vào chiếc dây thì Khả Hân đã tỉnh, cô dụi
mắt chớp chớp nhìn anh rất đáng yêu.
“Dậy thôi mèo lười, về đến nhà rồi” Đình
Phong cười khẽ trêu chọc cô rồi bước xuống xe,
Khả Hân cũng nhanh chóng tỉnh ngủ và mở cửa
xe ra ngoài.
Chị An vừa từ trên tầng xuống và thấy hai vợ
chồng Đình Phong đã về, chị vui vẻ định mở
miệng hỏi han thì bỗng thấy Khả Hân khoác áo
vest của Đình Phong, góc váy trắng lộ ra những
vết ố bẩn bắt mắt. Chị há hốc miệng kinh ngạc,
không phải hai người họ đi dự tiệc sinh nhật gì
đó và bảo sẽ về muộn sao? Có chuyện gì đã xảy.
ra với Khả Hân vậy?
“Chị An, cu Bin đâu rồi?“ Đình Phong đảo
mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng nho
nhỏ nhưng không thấy bèn lên tiếng hỏi chị giúp
việc
Lúc này chị An mới giật mình hoàn hồn và
vội vàng đáp lời: “Dạ thưa cậu, cu Bin buồn ngủ
sớm nên tôi vừa bế lên phòng cho ngủ rồi.
Sau đó chị ngập ngừng đảo mắt liên tục về
phía Khả Hân dò hỏi: “Cô Khả Hân có chuyện gì
vậy, tại sao váy lại bẩn hết thế kia, có phải cô cậu
gặp tai nạn gì không?”
Khả Hân lắc đầu trấn an chị còn Đình Phong
thì xua tay nói:
“Không có chuyện gì hết, bất cẩn một chút
thôi, chị làm chút đồ ăn gì đó đơn giản để chúng
tôi ăn lót dạ nhé.”
Mặc dù cảm thấy tò mò khi giờ này mà Đình
Phong và Khả Hân vẫn chưa ăn tối nhưng c
cũng biết không nên hỏi nhiều, chị gật đầu đáp
vâng rồi lăng xăng đeo tạp dề vào bếp. Vốn dĩ lẽ
ra giờ này chị đã có mặt ở nhà mình nhưng do
Đình Phong yêu cầu trông nom bé Bin nên chị ở
lại muộn hơn. Chị thấy cũng không có phiền hà
gì nên vui vẻ đáp ứng.
Trong khi chị An vào bếp làm đồ ăn thì Đình
Phong nhanh nhẹn dắt Khả Hân lên tầng để tắm
rửa thay quần áo. Anh biết tính Khả Hân yêu
sạch sẽ nên phải mặc bộ đồ bẩn thỉu kia suốt cả
tiếng đồng hồ đã là cực hạn của cô.
Không muốn để Khả Hân tiếp tục rầu rĩ, Đình
quyết định trêu chọc khiến cô vui lên một chút.
Anh chặn lại trước mặt cô, vẻ mặt cợt nhả.
“Đề tiết kiệm thời gian thì tôi nghĩ chúng ta
nên tắm chung, em thấy thế nào?”
Khả Hân trừng mắt nhìn Đình Phong trong
khi hai má đỏ bừng. Cô mấp máy môi đủ để anh
nhìn thấy ba chữ: Đồ lưu manh, sau đó mở tủ lấy,
ra một bộ quần áo mặc ở nhà và bước vào phòng
tắm.
Ánh sáng màu vàng của không gian nơi đây
bao trùm lấy thân thể Khả Hân. Cô đi tới gần
chiếc gương lớn ở cuối phòng và nhìn chăm chú
vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Lúc đi xinh đẹp lung linh bao nhiêu thì giờ đây lôi
thôi bẩn thu bấy nhiêu. Bộ váy trắng vốn tỉnh
xảo đẹp đẽ cũng đã biến thành một thứ đồ lấm
lem đủ màu sắc do bị đồ ăn thức uống dính vào,
Khả Hân thở dài và cảm thấy lòng buồn rười rượi.
Đây là bộ trang phục Đình Phong đã tốn
nhiều công sức đề chọn cho cô. Nhớ lúc chập tối
khi mặc vào bộ váy này, cô gái phụ trách mang
váy tới vui vẻ kể với cô rằng Đình Phong đã tới
tận cửa hàng để lựa chọn và tốn một khoản tiền
lớn để mua, vì thế cô ta tỏ ra rất ngưỡng mộ vì
cô có một người chồng tuyệt vời như vậy.
Khả