Hôm nay là ngày đội múa của
Khả Hân được ghi hình để tham gia
cuộc thi “Ước mơ của bé” nên Khả
Hân đến trường từ rất sớm. Khi đang cùng bà Phương hiệu
trưởng và đồng nghiệp là thầy giáo
Tần Châu chuẩn bị sân khấu thì
bỗng nhiên, điện thoại của Khả Hân
đổ chuông. Cô rút điện thoại ra
nghe, sau đó nụ cười trên môi chợt tắt
“Cháu có chuyện gấp phải về
Khả Hân cắn môi ra hiệu cho bà
Phương và thầy Châu. Cô vừa nhận
được cuộc gọi của Đình Phong bảo.
sẽ đến đón cô và bé Bin về nhà bố
mẹ ăn cơm. Anh cũng nhấn mạnh
răng cô không được phép từ chối.
Cảm nhận được sự thất vọng
của Khả Hân, thầy Châu thở dài an
Ủi:
“Cô cứ về đi, ở đây có dì
Phương và tôi là được rồi. Tivi sẽ
= trực tiếp buổi ghi hình hôm nay
nên cô có thể xem mà.”
Khả Hân gật đầu, chắc chỉ có
thể như vậy. Cô lưu luyến dặn dò
đội múa rồi bước ra khỏi hội trường
Bên ngoài, một hiếc xe hiệu
BMW màu đen sang trọng đỗ trước
cổng trường. Người đàn ông trong
xe thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ
trên tay và nhíu mày quan sát phía
bên trong trường học.
Sáng nay, Đình Phong nhận
được cuộc gọi của mẹ yêu cầu anh
sắp xếp công việc để đưa hai mẹ
con Khả Hân về nhà ăn cơm.
Từ khi kết hôn với Khả Hân,
Đình Phong biết rằng mẹ anh rất
ghét phải gặp cô, trừ trường hợp bắt
buộc. Do đó, anh đoán sức khỏe
của ông nội lại xấu đi.
Nghĩ đến ông nội, Đình Phong
lại cảm thấy buồn phiền. Một mặt,
anh rất yêu thương và kính trọng
ông, nhưng mặt khác, anh lại oán
hận ông khi bắt anh phải từ bỏ
người trong lòng để cưới Khả Hân.
Thật sự, anh không hiểu có phải
ông nội già cả lú lẫn rồi không khi
lại thích một cô gái như Khả Hân.
Trong nhà ngoại trừ ông ra, chẳng
có ai thích cô, kể cả anh. Nếu không
phải vì ông và bé Bin, có lẽ, anh đã
đá văng cô đi từ lâu rồi.
“A, mẹ xinh đẹp kia rồi, ba ơi mở
cửa cho con.”
Tiếng bé Bin vang lên cắt đứt
dòng suy nghĩ của Đình Phong. Anh
ngoảnh mặt ra nhìn về hướng bé Bin
chỉ và trông thấy Khả Hân.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo
Sơ mi màu vàng nhạt và chân váy
đen, cổ áo thắt nơ làm tôn lên chiếc
Cổ cao trắng ngần, liếc mắt xuống
phía dưới là đường cong gợi cảm
của bộ ngực đầy đặn.
Đình Phong cảm thấy hô hấp trở
nên căng thẳng. Chết tiệt, từ khi nào
định lực của anh trở nên kém như:
vậy.
Anh vươn tay giúp bé Bin mở
cửa xe. Nhanh như chớp, bé Bin lao
ra ngoài và ôm chầm lấy Khả Hân.
Hai mẹ con cười đùa vui vẻ. Đình
Phong cũng mở cửa xe bước xuống.
Khả Hân buông bé Bin ra và vui
sướng nhìn chồng. Đây là lần đầu
tiên anh tới đón cô ở trường.
Mặc dù có chút hụt hãng vì
không thể xem học sinh của mình
ghi hình, nhưng nhìn thấy chồng và
con trai, cô lại thấy thật thỏa mãn.
Khả Hân không có ước muốn gì quá
xa vời, với cô chỉ cần thế này là đủ.
Cô ra hiệu cho chồng hỏi xem
mình có cần về thay đồ không.
Sống cùng Khả Hân bốn năm nên
Đình Phong cũng hiểu được một
chút các động tác của cô. Anh quan
sát vợ một lần nữa và lắc đầu:
“Không cần, mặc thế này được
rồi, lên xe đi, tôi chở cô qua siêu thị
mua ít quà cho mọi người là được.”
Nói xong, không đợi Khả Hân
phản ứng, anh quay người bước lên
Khả Hân cũng không buồn. Cô
đã quá quen với sự lạnh lùng của
chồng nên nhanh chóng dắt tay bé
Bin đi theo. Ngay sau đó, chiếc xe
lăn bánh.
Ở một góc nhỏ, bóng dáng cao
gầy bước ra. Thầy Châu mất mát
nhìn theo hướng chiếc xe đã đi xa.
Thì ra chồng của Khả Hân lại xuất
sắc đến vậy, cũng tốt, như thế anh
cũng nên hết hi vọng rồi.
Bé Bin rất phấn khích khi được
nắm tay ba mẹ đến đây. Trái ngược.
với tâm trạng hào hứng của con trai,
Khả Hân cảm thấy căng thẳng. Mỗi
lần gặp bố mẹ chồng là cô đều lo
lăng sẽ khiến họ khó chịu.
Khả Hân biết cô không phải là
người con dâu mà ông Nam và bà
Kim Nhã mong muốn nên luôn thận
trọng khi ứng xử với hai người.
“Ôi cục cưng của bà đã đến rồi
Bà Kim Nhã hớn hở chạy ra ôm
lấy bé Bin, sau đó mỉm cười gọi con
trai vào nhà, trực tiếp bỏ qua Khả
Hân.
Siết chặt những túi quà đang
cầm trên tay, Khả Hân tự động viên
bản thân không cần suy nghĩ nhiều.
Chẳng phải cô đã biết từ trước rồi
Sao, trong nhà chồng, cô không bao.
giờ được chào đón.
Đặt quà lên bàn, Khả Hân lễ
phép cúi chào ba mẹ chồng. Ông
Nam đang ngồi trên ghế đọc báo,
thấy bé Bin chạy vào ông liền buông
tờ báo để gọi bé Bin lại hỏi han.
Bé Bin rất thông minh, thấy mẹ
đứng đó nhưng cả hai ông bà nội
đều không phản ứng gì, bẹp miệng
mất hứng. Sau đó, cậu sà vào lòng
ông nội nũng nịu nhắc:
“Ông ơi, mẹ xinh đẹp đang chào
ông kìa, mẹ còn mua quà cho ông
bà đấy.”
Lúc này, ông Nam mới để ý đến
Khả Hân, nhưng ông cũng chỉ gật
đầu tỏ vẻ đã biết và quay lại vui đùa
với cháu nội.
Đình Phong nhìn thấy phản ứng
của ba mình nhưng cũng không nói
gì, còn Khả Hân thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật là cô thấy sợ ba chồng
còn hơn cả mẹ chồng, bởi quanh
thân ông toát ra một khí chất rất
lãnh đạm. Cũng có thể, ông chỉ lãnh
đạm với một mình cô.
Lúc này, bà Kim Nhã bước lại phía Khả Hân, ánh mắt không hề che giấu sự ghét bỏ. Bà nói giọng lạnh băng:
“Cô dẫn thằng cu Bin vào thăm
ông nội đi. Mấy ngày nay ông nhắc
suốt muốn gặp chắt nội, chú ý đừng
làm ông kích động, sức khỏe ông
dạo này kém.”
Nói xong bà