Buổi tối, Đình Phong trở về và thấy hai mẹ.
con Khả Hân đang chơi đùa với nhau. Vừa nhìn
thấy ba, bé Bin đã nhanh như sóc lao tới ôm
chân, miệng ngọt xớt: “Ba đã về, ba có mệt
không?”
Đây là câu nói mà nó mới học được ở trường
mẫu giáo, cô giáo nó bảo, trẻ con phải biết nghe.
lời người lớn, ngoan ngoãn với ba mẹ, không
được để ba mẹ phiền lòng, nếu không họ sẽ rất
mệt mỏi. Bé Bin rất thông minh, sau khi cô giáo.
dạy mấy câu nói quan tâm ba mẹ, nó bèn học
thuộc lòng. Trong đầu nghĩ rất đơn giản, nếu nó
không ngoan thì ba Đình Phong sẽ mệt mỏi sau
đó bị ốm, mà bị ốm thì không đi làm kiếm tiền
được, do đó nó sẽ không có đồ chơi lắp ráp mô
hình mới. Vì vậy, nó phải chịu khó thương ba hơn.
Đình Phong thấy con trai càng trở nên
ngoan ngoãn biết điểu thì vô cùng hài lòng.
Nhưng nếu lúc này anh biết được suy nghĩ của
con trai thì chắc chắn sẽ tức giận đến hộc máu.
Thì ra giá trị của anh trong mắt bé Bin chỉ được
tính bằng đống đồ chơi mà anh mua cho cậu chứ
không phải do bé Bin đã trưởng thành hiểu
chuyện như anh nghĩ.
Hôm nay là một ngày nóng nực nên vừa đi
ăn với đối tác về là Đình Phong lập tức lao ngày.
vào phòng tắm để tắm gội sạch sẽ. Khả Hân và
bé Bìn cũng đã ăn tối xong nên tiếp tục chơi đùa
với nhau.
“Hai mẹ con đang làm gì vậy?” Từ phòng
tắm bước ra, Đình Phong thấy một lớn một nhỏ
ngồi hí hoáy làm gì đó nên tò mò hỏi. Anh bước
lại gần và quan sát đống giấy vẽ bày la liệt trên
bàn nên đoán là Khả Hân đang dạy vẽ cho con
trai. truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
“Ba ơi xem này, con vẽ có đẹp không?” Bé
Bin hớn hở cầm một bức tranh khoe với Đình
Phong.
Đón lấy bức tranh từ tay con trai, Đình
Phong nghiêm túc đánh giá và gật gù khen: “Bức
tranh con gà này không tổi, rất sinh động.”
Vừa dứt lời Đình Phong đã nhìn thấy Khả
Hân bật cười còn bé Bin thì bíu môi. Cậu chỉ vào
bức tranh và nói:
“Không phải gà, đây là con chim mà, ba có
nhìn thấy mỏ của nó không? Đây là cánh nữa nè,
nó đang đậu trên cái cây ba thấy rõ không?”
Cơ mặt của Đình Phong giật giật, anh nhìn
bức tranh một lần nữa và cảm thấy con vật trên
đó chẳng có điểm nào của loài chim mà con trai
đang miêu tả. Tha thứ cho anh không có trí
tưởng tượng bay xa như con mình.
Đình Phong lại nhìn những bức vẽ khác trên
bàn, chỉ vào một bức và bảo: “Vậy bức này con
cũng vẽ con chim đúng không?”
“Không phải, nó là con gà.“ Bé Bin một lần
nữa bĩu môi sau đó quay sang nói với Khả Hân:
“Ba Phong thật là ngốc, đến con gà với con chim
cũng không phân biệt được, Bin còn thông minh
hơn ba“
Lời nói của bé Bin vang lên khiến Đình
.Phong trực tiếp đứng hình còn Khả Hân phá lên
cười như điên. Anh trừng mắt nhìn cô và cảm
thấy một đàn quạ đen bay ngang đầu, được thôi,
Anh – Tổng giảm đốc một tập đoàn lớn vừa bị
chính con trai mình khinh bỉ chỉ số thông minh.
Thật sự là khóc không ra nước mắt.
Vì vậy, để lấy lại thể diện trước mặt vợ và
con trai Đình Phong quyết định tham gia vào lớp
học vẽ tranh của hai mẹ con, anh muốn chứng.
minh với Khả Hân và bé Bin rằng là anh cũng có
thể vẽ tranh rất đẹp.
“Bin, đố con biết ba đang vẽ gì?”
“Dạ, là cái mâm ạ.”
“Sai rồi, đây là ông mặt trời. Con không nhìn
thấy mấy tia nắng tỏa ra từ ông mặt trời này
sao?”
“Vâng ạ, Bin sẽ coi như đây là ông mặt trời
dù biết nó là cái mâm.”
Lần này đến lượt cơ miệng của Đình Phong
giật giật, anh hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh.
Đặt bức tranh mặt trời sang một bên, tự nhủ, bé
Bin còn nhỏ, chưa phân biệt được hình ảnh rõ
ràng, nhận nhầm thành những thứ cậu quen
thuộc cũng là lế bình thường.”
Bé Bin thấy vẻ mặt của ba nó rất kỳ quái, nó
bèn cầm bức tranh vừa vẽ xong và hỏi ngược lại
ba.
“Đố ba biết là Bin vẽ gì?”
Đã có kinh nghiệm xương máu về “tư duy
logic” của con trai nên khi nhìn thấy bức tranh vẽ
hình cái cây của bé Bin, Đình Phong bèn suy
nghĩ thứ gần giống nhất trong nhà mà cậu hay
nhìn thấy. Bỗng nhiên liếc mắt về phía tủ quần
áo, mắt anh sáng lên
“Là cái giá treo quần áo.
Nói xong, anh nhếch miệng cười chờ đợi ánh
mắt ngưỡng mộ của con trai, dương dương tự
đắc nghĩ thẩm: Nào, bây giờ thì đã thấy ba của
con lợi hại chưa.
Bé Bin nhìn vẻ hớn hở của ba mình, cúi đầu
nhìn lại bức tranh và sau đó thở dài:
“Không phải, đây là cái cây, mẹ xinh đẹp ơi,
xem ra ba Phong ngốc thật rồi, đến cái cây cũng
không biết,”
Khả Hân túm lấy con trai hôn chụt một cái
vào má rõ kêu, không hổ là con trai cô, thông
minh đến độ làm Đình Phong không phản bác
được lời nào. Tại sao cô lại sinh ra được đứa con
đánh yêu như thế này chứ?
Đình Phong nhắn mặt như vừa nuốt phải ruồi
bọ, được rồi, anh chịu thua, là anh bị đụng đầu
vào tường nên mới nghĩ ra trò so bì chỉ số thông
minh với một đứa bé 4 tuổi. Tự làm tự chịu
không thể trách ai.
Ngậm ngùi chơi đùa cùng bé Bin một lúc,
đến giờ đi ngủ, bé Bin bỗng ăn vạ ở phòng ngủ
của hai vợ chồng, nhất quyết không chịu trở về
phòng riêng của cậu.
“Ba ơi, hôm nay