“khả Hân, Khả Hân, tỉnh lại đi… cầu xin em…
làm ơn tỉnh lại đi mà…“
Nhật Dương ôm lấy thân thể mềm oặt của
Khả Hân, đôi mắt đỏ bừng. Anh cảm thấy vô
cùng sợ hãi khi nhìn gương mặt tái nhợt không
một chút sức sống của cô.
Trên người Khả Hân không có vết thương
nào nghiêm trọng, nhưng điều này cũng không
làm Nhật Dương bớt lo lắng. Trái lại, anh cảm
thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Anh từng gặp nhiều trường hợp người bị tai
nạn giao thông dù bên ngoài không bị thương
máu chảy đầm đìa, nhưng phần tổn thương bên
trong lại cực kỳ nghiêm trọng. Chỉ mong Khả
Hân không nằm trong số này.
“Mẹ kiếp, muốn tự kết liễu bản thân thì biến
ra chỗ khác. Nhảy lầu hay treo cổ thì tùy. Mắc
mớ gì cứ nhè đầu xe người ta mà lao vào vậy.”
Gã tài xế xe tải hậm hực bước xuống, ánh
mắt tức giận đến phun lửa nhìn cô gái ngất xỉu
trong lòng chàng trai kia.
Ôã chắc chắn bản thân mình phanh kịp và
Không hề tông phải cô gái này, nếu có cũng chỉ
là chút va chạm nhẹ. Chắc là cô ta sợ quá nên
ngất xìu mà thôi.
Nhật Dương nghe thấy lời nói độc ác của gã
tài xế. Anh lập tức quay đầu lại nhìn gã. Ánh mắt
sắc như dao khiến gã co rúm người lại, miệng lắp.
bắp:
“Nhìn… nhìn… cái gì.. Xe tôi cũng chưa
đụng vào cô ta nhé. Hai người muốn chơi trò yêu
hận tình thù gì thì cũng đừng có lấy cần câu cơm
của người khác ra làm trò đùa như vậy”
Nói xong, gã cũng chột dạ, vội vàng chỉ vào
mấy người đi đường đang vây quanh bàn tán.
“Cậu không tin thì hỏi họ đi. Chính… chính là
cô gái này đột nhiên lao qua đường mà không
thèm nhìn trước ngó sau, bộ dạng thơ thơ thần
thẩn. May mà tay lái tôi cứng nên thẳng kịp đẩy.
Có vài người dân cũng góp lời:
“Đúng, đúng, là lỗi của cô này nhé.”
“Phải đấy cậu, tôi thấy cô ta không để ý đến
còi Xế của anh tài. Mà cũng lạ lắm cơ. Cô ta lững
thững đi chân trần, đôi mắt không có tiêu cự. Ai
không biết người ta lại tưởng là…
Ba chữ “!
ệnh tâm thần” được chị ta nói nhỏ
hơn nhưng Nhật Dương vẫn có thể nghe được
Siết chặt lấy hai cánh tay ôm Khả Hân, Nhật
Dương không thèm quan tâm đến những lời nói
của người đi đường đang ngầm chỉ trỏ, bàn tán
rôm rả. Anh vội vàng bế thốc Khả Hân lên chạy
về xe mình, lập tức mang cô đến bệnh viện.
“Tình trạng cô gái này ổn rồi, không bị chấn
thương gì nặng. Chỉ có vài vết thương ngoài da
khi bị va đập xuống đường đã được băng bó cần
thận. Cậu không cần lo lắng.”
Vị bác sĩ trung niên có mái tóc muối tiêu,
đeo cặp kính dày cộp nói với Nhật Dương, trên
tay ghi chép hồ sơ bệnh án.
“Cám ơn bác sĩ, vậy khi nào cô ấy mới tỉnh
lại ạ?”
Nhật Dương tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nhìn Khả Hân vẫn bất tỉnh trên giường,
lồng anh quặn lại.
Anh không quên những lời của mấy người
dân chứng kiến vụ tai nạn ban nấy. Rõ ràng thần
trí của Khả Hân lúc đó là không tỉnh táo.
Bác sĩ liếc nhìn bệnh nhân của mình, hai
hàng lông mày hơi nhíu lại. Trầm ngâm một lát,
ông mới chậm rãi nói
“Theo như cậu mô tả về biểu hiện trước khi
xảy ra tai nạn thì có vẻ như cô gái này vừa mới
chịu một cú sốc tâm lý khiến cho cảm xúc dao
động kịch kiệt. Điều này dẫn tới tình trạng rối
loạn thần kinh, mất kiểm soát tức thời.“
“Cậu phải cảm thấy may mắn là phát hiện vợ
mình sớm. Nếu để cô ấy tiếp tục ra ngoài với tình
trạng này thì sẽ dễ gặp tai nạn hoặc tự làm tổn
thương bản thân đấy. Tôi đã tiêm cho cô ấy một
liều thuốc an thần, một thời gian ngắn sẽ tỉnh lại.
Theo đuổi vợ cầm} Chương 74:…ăn gặp tai nạt
Tốt nhất cứ để cô ấy ở đây vài ngày theo dõi
thêm.”
Ông đẩy gọng kính, sau đó nhìn Nhật Dương
bằng ánh mắt của người từng trải:
Vợ chồng son có gì từ từ nói chuyện. Mình
lã đấn ông, phải biết nhường nhịn phụ nữ một
chút. Đừng để tâm trạng vợ u uất dẫn đến trầm
cảm, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn bây giờ
nhiều. Đến lúc đó, hối hận cũng chẳng kịp.”
Nhật Dương có chút xấu hổ khi nghe lời bác
sĩ nói. Khi đưa Khả Hân đến bệnh viện, bác sĩ
yêu cầu chụp X-quang toàn thân cho cô để kiểm
tra xem có bị tổn thương bên trong không,
nhưng muốn tiến hành thì phải được người thân
ký giấy cam kết.
Lúc đó bị bác sĩ thúc giục nên Nhật Dương
cuống lên nhận là chồng của Khả Hân. Vì thế bây
giờ mới xảy ra tình huống hiểu lầm dở khóc dở
cười này.
Mặc dù bị bác sĩ nhắc nhở với giọng hơi quở
trách, Nhật Dương lại không cảm thấy khó chịu.
Trái lại, trong lòng anh dâng lên một chút ngọt
ngào.
Hiểu lầm thì hiểu lầm đi, dù sao hiện tại Đình
Phong cũng đi công tác chưa về, bên cạnh cô lại
không có người thân nào cả. Anh sẽ tạm thời
đồnG vai “chồng” cô để tiện chăm sóc cô trong
bệnh viện.
Sau khi tiễn bác sĩ ra khỏi phòng, Nhật
Dương bước tới ngồi bên giường bệnh. Anh lặng
lẽ ngắm Khả Hân.
Gương mặt cô thực sự rất nhỏ, có lẽ chì nhỏ
bằng bàn tay của anh. Đôi mắt linh động, to tròn
giờ đây nhắm nghiền lại. Đôi môi cũng khô nứt,
mất đi vẻ sáng bóng như ngày thường. Làn da
trắng như tuyết khiến gương mặt càng lộ vẻ nhợt
nhạt, yếu ớt
Nhật Dương vươn tay vuốt ve khuôn mặt
của Khả Hân, giúp cô vén những sợi tóc rủ
xuống trán. Hành động của anh rất