“Ưm…Ưm…”
Ngọc Nhi giấy dụa muốn thoát khỏi dây trói
trên cổ tay và cổ chân, nhưng càng vặn vẹo, dây
trói càng thít chặt hơn, đến nỗi mồ hôi cô chảy
ròng ròng vì đau.
Đôi mắt bị bịt kín bằng một miếng vải đen,
triệnạ cũng bị dán băng keo khiến Ngọc Nhi cực
Kỳ hØảng sợ. Cô muốn hét lên để cầu cứu nhưng
đáng tiếc là bất lực.
Sáng nay, khi đang đi mua sắm, Ngọc Nhi
bỗng nhiên bị một nhóm người tóm lên xe ô tô
lớn. Hành động của bọn chúng nhanh đến nỗi cô
còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì
đã bị trói và bịt mắt, miệng.
Lúc đó, cô suýt chút nữa sợ đến ngất xỉu.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
Cô bị bắt cóc.
Mặc cho cô chống cự quyết liệt đến mức
nào, nhóm người này vẫn không thèm để ý.
Chúng vứt cô ở hàng ghế cuối xe.
Không biết là vô tình và cố ý, chiếc xe đi vào
những đoạn đường chỉ chít ổ gà, ổ chó,xóc nảy
đến nỗi đầu óc cô quay cuồng muốn phun ra mà
vì bị bịt miệng nên không thể phun nổi,
Từ bé đến lớn, Ngọc Nhi chưa bao giờ chịu
khổ như thế. Cô khóc thút thít, cầu mong nhóm
bắt cóc thương xót gỡ băng dán ở trên miệng cô.
Ñếu có thể nói chuyện, cô chắc chắn sẽ đáp.
tỨng mọi yêu cầu về tiền chuộc của bọn chúng.
Sở dĩ, Ngọc Nhi đoán cô bị bắt cóc tống tiền
vì lúc bị bắt lên xe, cô loáng thoáng nghe được
mấy câu của bọn chúng:
“Ê, bắt đúng người không đấy?”
“Đúng mà, đại ca gửi ảnh cho xem rồi,
chuẩn cơm má nấu luôn. Nếu không phải con
nhỏ này thì tao tình nguyện ngắt đầu xuống cho
mày đá chơi.”
“Ừ, hỏi lại cho chắc thôi, lỡ bắt lầm người phiền lắm.”
“Yên tâm, vụ này tao đảm bảo. Nghe đại ca
nói, làm xong vụ này sẽ thưởng cho chúng ta
một mớ béo bở đấy.”
Cả lũ cùng phá lên cười khiến Ngọc Nhi co
rúm người lại.
Phải làm sao bây giờ, lỡ chúng lấy tiền
chuộc xong thủ tiêu cô thì sao? Trong phim có
rất nhiều vụ án như vậy rồi. Chưa kể cô xinh đẹp
thế này, không thể đảm bảo chúng không nổi thú
tính cưỡng bức cô.
Trong đầu Ngọc Nhi bỗng hiện lên hình ảnh
một đám đàn ông thô kệch xấu xí, sắc mặt vàng
ủng, hơi thở hôi thối vây quanh cô. Bọn chúng
vươn những bàn tay cáu bẩn sờ soạng trên
người cô, lột quần áo của cô, sau đó…
Sắc mặt Ngọc Nhi tái nhợt, cô tuyệt vọng
vùng vẫy như điên, nhưng chỉ đổi lại tiếng quát
lạnh bằng:
“Còn làm ồn nữa, ném mày xuống sông cho
cá ăn”
Nghe thấy vậy, Ngọc Nhỉ sợ hãi từ bỏ ý nghĩ
tự cứu bản thân. Cô chỉ hi vọng những tên bắt
cóc này sau khi lấy được tiền chuộc sẽ tha cho
cô.
Thời gian tưởng như cả thế kỷ trôi qua,
chiếc xe dừng lại. Ngọc Nhi nghe tiếng mở cửa
xe, sau đó, cô bị lôi xểnh xệch vào chỗ nào đó,
ném vào một góc. Chính vì thế mới có tình cảnh
như hiện tại.
Tâm lý sợ hãi dày vò Ngọc Nhi khiến cô {|
fnlôh phát điên. Mỗi một giây trôi qua đối với cô
đều điống như là cực hình. Mặc dù ngoài việc bị
trói không thể cử động và bị che mắt, miệng, thì
cô chưa bị tổn thương gì.
Có vẻ như sau khi ném cô đến đây thì tụi bắt
cóc cũng phớt lờ cô luôn.
Một lúc sau, Ngọc Nhi mới nghe thấy giọng
nói của một tên vang lên:
“Tại sao tự nhiên đại ca lại ra lệnh bắt con
nhỏ này nhỉ?”
“Ai biết, chắc gây thù chuốc oán gì với đại
—
Theo đuổi vợ câm). Chương 86: Bắt cóc.
ca hoặc là bồ cũ nhưng lỡ cắm sừng anh ấy.”
“Nếu thật như thế, đại ca cũng quá đáng
thương rồi?”
“Đồ ngu, mày thấy đại ca thiếu gái bao giờ
không? Kệ đi, chút nữa đại ca đến rồi sẽ biết.”
Lúc này, Ngọc Nhi đã dần bình tĩnh lại. Dựa
theo những điều cô nghe được thì có một nhân _{|
vật bí ẩn đứng sau vụ bắt cóc này, chính là kẻ mà
bọn chúng gọi là đại ca.
Ngọc Nhi cố gắng vắt óc suy nghĩ xem mình
có đặc tội với ai không. Những kẻ bị cô từng đá
không có ai gan lớn đến mức thuê người bắt cóc
cô thế này, cho nên nhất thời cô không thể đoán
được.
Ngay lúc Ngọc Nhi đang đoán già đoán non
thì cô nghe thấy giọng nói đồng thanh của lũ
người kia:
“Đại ca.“
Thân thể Ngọc Nhi đột nhiên co rúm lại.
Tiếng bước chân ai đó đang tiến về phía cô làm
cô hoảng hốt giấy dụa kịch liệt.
“Đáng thương, bị trói thành thế này.”
Giọng một người đàn ông trẻ tuổi vang lên.
Cùng lúc đó, tấm vải đen bịt mắt Ngọc Nhi bị giật
xuống. Ánh sáng chói lóa của căn phòng khiến
cô nhíu mắt lại.
Chớp chớp mắt để quen với luồng ánh sáng
đó, Ngọc Nhi nhận ra mình đang ở trong một căn
nhà bỏ hoang. Cô cũng nhìn được khuôn mặt
của người đàn ông đó.Người này cô không quen
biết.
Thấy Ngọc Nhi ú ớ muốn nói chuyện, người
đàn ông đó nhếch môi cười
ở miệng của cô, tất nhiên là bằng một sức mạnh
khiến cô phải rên lên đau đớn.
“Xin lỗi cô em, lũ ngốc kia không biết
thương hoa tiếc ngọc, làm em bị đau rồi.
Thanh Sơn nói một cách dịu dàng nhưng đôi
mắt nhìn Ngọc Nhi lại sắc bén khiến cô rùng
mình. Cô vội vàng lên tiếng:
“Các anh là ai? Bắt tôi đến đây làm gì?”
“Không làm gì cả, chỉ muốn mời em đến
uống ly nước.”
Nói xong, Thanh Sơn quay về phía lũ đàn
em, giả bộ trừng mắt mắng:
“Mẹ kiếp, anh đã bảo các chú “mời” em
Ngọc Nhi đến đây mà, sao lại biến thành thế
này?”
Công phu nói dối không chớp mắt của
Thanh Sơn khiến tập thể đàn em khinh bỉ. Không
phải chính hắn bảo rằng phải “chiêu đãi” cô gái
Iià/ Cần thận sao. Lật mặt còn nhanh hơn bánh
tráng.
Ngọc Nhi không thèm quan tâm đến lời quở
trách của Thanh Sơn dành cho lũ người kia, điều
cô quan tâm là bọn hắn