Khả Hân muốn xuất viện ngay tối hôm đó
nhưng Đình Phong nhất định không đồng ý. Mặc
dù cô chỉ bị thương vài chỗ trên cơ thể nhưng
anh vẫn muốn cô tiếp tục ở đây thêm vài ngày
nữa.
©hỉ đến khi bác sĩ Tú xuất hiện và xem xét
tình trạng của Khả Hân, lại thấy tâm lý cô đã tốt
hơn trước rất nhiều, ông mới đồng ý để cô xuất
hiện sớm.
Tuy nhiên, ông vẫn khồng ưa Đình Phong,
thái độ ghét bỏ không thèm che dấu. Chắc chắn
do ông vẫn còn ghỉm chuyện đổi bại mà anh đã
làm với Khả Hân.
“Cậu liệu mà đối xử với vợ cho tốt. Tôi mà có
cô vợ xinh đẹp, hiển lành như thế thì phủng
trong lòng bàn tay rồi. Vợ mình là cơm hẩm nhà
ta nhưng lại là cơm tám của thẳng cha láng
giềng đấy.“
Câu này bác sĩ Tú đặc biệt nhấn mạnh cho
Đình Phong nghe.
Đình Phong trầm mặc, ánh mắt sắc bén nhìn
ông nhưng bị Khả Hân nhéo vào eo một cái đau
nhồi.
Hít một hơi sâu, anh ép bản thân rặn ra một
nụ cười như mếu, trả lời ông:
“Bác yên tâm, cháu thích ăn cơm hẩm. Ai
dám mon men muốn ăn cùng, cháu tuyệt đối
không nương tay.”
Nghĩ đến Nhật Dương, trong lòng anh âm
thầm bồi thêm một câu: Nhẹ thì đánh cho một
trận nhừ tử, nặng thì lột trần xong quẳng cho.
mấy bà u50 hấp diêm.
Tưởng tượng ra viễn cảnh thê thảm của
Nhật Dương, Đình Phong bật cười ha hả. Thậm
chí, anh không màng hình tượng, cúi gập người
để cười.
Khả Hân hoang mang không hiểu chuyện gì
đang xảy ra với Đình Phong còn bác sĩ Tú thì lắc
đầu thẩm nghĩ: Có dấu hiệu tâm thần phân liệt.
“Bác sĩ ơi, chị Tường Vy hôm nay: không tới
à?”
Khả Hân giơ chiếc điện thoại đã soạn sẵn
những dòng chữ để hỏi vị bác sĩ lớn tuổi trước
mặt. Từ lúc tỉnh lại đến giờ, cô đều không thấy
Tường Vy tới thăm mình nên tò mò muốn hỏi.
“Không, Tường Vy cáo bệnh nên xin nghỉ vài
ngày.”
Bác sĩ Tú nhanh chóng trả lời câu hỏi của
Khả Hân, lại dặn dò cô một vài điều, sau đó bước
ra ngoài.
“Em quen cô bác sĩ đấy à?”
Đình Phong đã dừng cười, biến trở về con
người trầm tĩnh, lạnh lùng như. thường ngày. Anh
thấy Khả Hân nhắc tới Tường Vy nên thắc mắc
hỏi cô.
“Vâng, chị Tường Vy giúp đỡ em rất nhiều,
em cũng thích chị ấy nữa,
Sau khi Đình Phong thổ lộ tình cảm với cô,
Khả Hân cảm thấy trong lòng ngọt ngào như:
uống mật.
Thực ra, cô là một người rất đơn giản, lại dễ
mềm lòng. Quyết định ly hôn với Đình Phong chỉ
là vì nghĩ rằng anh đã phản bội cô. Clip của Ngọc
Nhi hôm đó giống như giọt nước tràn ly khiến cô
đau đớn đến mức tuyệt vọng.
Tuy vậy, khi biết tất cả chuyện này là do
Ngọc Nhi lên kế hoạch lừa cô, lại nghe thấy lời
thổ lộ của Đình Phong nên quyết định tha thứ
cho anh
Đình Phong nói đúng, Hoàng Ly chỉ là một
Phẩn quá khứ của anh. Thứ thuộc về quá khứ,
nếu anh đã không muốn biến nó thành hiện tại,
vậy chẳng có lý do gì cô không cho thêm anh và
cô một cơ hội.
Cứ coi như đây là lần cuối cùng cô mang
toàn bộ hi vọng đánh cuộc trên người anh. Chỉ
mong anh có thể không làm cô tổn thương một
lần nữa.
Khả Hân lặng lẽ nhìn chồng, trong lòng thầm
cầu nguyện: Đình Phong, xin đừng làm em thất
vọng.
Đình Phong không đoán được suy nghĩ
trong lòng Khả Hân, anh cho rằng cô đang buồn
vì không được gặp lại Tường Vy trước khi về nhà
Anh bóp nhẹ chiếc mũi xinh xinh của cô,
nghiêm khắc nói:
“Không cho em thích ai ngoài anh, nghe rõ
chưa?”
Lời nói ngông cuồng của Đình Phong khiến
Khả Hân buồn cười. Cô giả bộ khó chịu, ra ký
hiệu hỏi
“Bin thì sao?“
“Không cho, thằng nhóc phản bội, dám xúi
mẹ nó bỏ ba nó, hừ…”
“Ông nội? Ba? Mẹ?”
“Không cho, tất cả đều không cho. Trong
mắt em chỉ cần có anh là được. Đời này, em
đừng mong thích được người khác nữa.
“Anh ngang ngược, bá đạo.“
“Đó là sự mê hoặc của anh”
“Lưu manh, không biết xấu hổ”
“Cám ơn, anh chỉ lưu manh với em…ở trên
giường.”
Khả Hân hết nói nổi. Cô phát hiện ra, mỗi lần
tranh luận với anh, cô chưa bao giờ giành được.
phần thắng. Ai dám bảo chồng cô là người trầm
ổn, nghiêm túc, cô chắc chắn sẽ không ngần
ngại ném cho người đó ánh mắt khinh bi.
Trầm ổn sao?
Vứt cho chó gặm rồi nhé.
Sau khi đưa Khả Hân về nhà an toàn, Đình
Phong nhận được cuộc gọi của bà Kim Nhã yêu
cầu anh sang nhà gấp. Bà còn nhấn mạnh là anh
cần đi một mình và tuyệt đối không được mang
theo Khả Hân.
Vốn dĩ Đình Phong cũng muốn tới gặp mẹ
mình. Anh cần nói chuyện thẳng thắn với bà về
Hoàng Ly và Khả Hân.
Đặc biệt là sau chuyện mẹ anh để Hoàng Ly
tới gặp Khả Hân khiến anh không hài lòng chút
nào.
Ba mươi phút sau, Đình Phong có mặt tại
biệt thự gia đình bà Kim Nhã.
“Trong mắt anh hiện giờ ngoài con bé câm
kia chắc không còn ai nữa nhỉ?”
Bà Kim Nhã cười lạnh khi thấy Đình Phong
bước vào và ngồi đối diện bà. Bà biết Đình
Phong đã về nước hai ngày rồi nhưng đến một
cuộc liên lạc thông báo anh cũng không thèm
gọi
Trong mắt con trai bà hiện tại chỉ có đứa con
Gái Hà bà cực kỳ ghét kia. Điều này khiển bà
không thể chịu đựng nổi.
“Mẹ, Khả Hân vừa mới xuất viện.”
Đình Phong đau đầu nói. Anh thật sự không
hiểu tại sao mẹ anh vẫn giữ thái độ khó chịu với
Khả Hân dù rằng anh đã giải thích cho bà tất cả
mọi chuyện hiểu lầm trong quá khứ,
Cả anh và cô đều là những nạn nhân trong
âm mưu của anh trai Khả Hân. Nhưng dù sao đó
cũng là người thân duy nhất của cô trên cõi đời
này, anh không muốn truy cứu trách nhiệm,
Hơn nữa, hiện tại anh còn âm thầm biết ơn
hắn ta, nếu ngày đó hắn không đưa Khả Hân đến
cho anh, anh đã không có cơ hội gặp người con
gái đáng