Lần này Du Du ở nhà Ngô Đông Nghiên một tuần, quan hệ càng tốt hơn, giống như chị em, khiến ba mẹ Ngô rất muốn có hai đứa con gái.
Hai chị em dính lấy nhau mấy ngày, đương nhiên cũng không có gì giấu nhau, hay nói theo cách khác là Du Du rất lắm chuyện. Mấy ngày nay Ngô Đông Nghiên bị Du Du bức hỏi cô và Cao Du Giai đã đến giai đoạn nào. Khi Du Du biết lúc trước cô tới thành phố B tìm Cao Du Giai, ngủ chung giường mấy đêm, hái mắt lập tức sáng lên:” Vậy hai người làm rồi?”
Bị cô ấy hỏi trực tiếp như vậy, Ngô Đông Nghiên cực kỳ lúng túng;’ Còn chưa…”
” Chưa? Cao Du Giai có thể nhịn sao?”
Trong lòng Ngô Đông Nghiên thầm nghĩ: cũng không tính là nhịn, dù sao… cô cũng rất hữu dụng, dùng tay giúp anh, mặc dù bị ép…
” Do dự cái gì? Chẳng lẽ hai người làm thật cũng không dám nói với tớ?” Du Du thấy Ngô Đông Nghiên nghĩ rất lâu không trả lời liền hiểu lầm.
” Không có mà…”
” Mặt cậu hơi lạ nha. Chẳng lẽ… dùng tay?” Tiểu thuyết ngôn tình không phải đều viết như thế sao? Du Du nhận ra sắc mặt Ngô Đông Nghiên không được tự nhiên, phỏng đoán mình đã nói đúng.
Du Du không đợi Ngô Đông Nghiên trả lời đã oang oang hỏi:” Thì ra cậu cũng đã nhìn thấy vật kia của đàn ông. Lại nói vóc dáng Cao Du Giai tốt, có phải chỗ đó rất lớn không?” Du Du nói xong khoa tay múa chân minh họa.
Ngô Đông Nghiên bị cô ấy hỏi như thế, mặt mũi liền nóng lên:” Lớn hơn như vậy…”
Thần linh ơi, cô đang nói gì vậy? Cô, cô còn nói ra điều xấu hổ này…
Ở thành phố B xa xôi, Cao Du Giai liên tục hắt hơi mấy cái, một tay che mũi, một tay lôi điện thoại ra gọi.
Ngô Đông Nghiên đang bị Du Du áp chế thì tiếng chuông điện thoại vang lên, tựa như được cứu mạng, cầm điện thoại lên đi tới phòng khách. Lúc nhìn thấy người gọi là Cao Du Giai, tay cầm điện thoại của cô run lên, đúng là không thể nói sau lưng người khác.
” Bà xã, tại sao nhận điện thoại lâu vậy, em đang làm gì sao?” Cao Du Giai tựa vào hành lang, nhìn về phía xa.
“… Không làm gì.” Ngô Đông Nghiên chột dạ trả lời, nhớ tới vừa nãy còn cùng Du Du thảo luận kích thước của anh, nhiệt độ trên mặt lại tăng lên.
” Còn tưởng em đang nghĩ đến anh, vừa hắt hơi mấy cái.” Cao Du Giai nói xong còn thở dài.
Tay Ngô Đông Nghiên lại rung lên, đưa tay vỗ ngực, sau khi bình thường mới nói:” Em với Du Du đang tán gẫn mà thôi.”
” Nhưng mà anh nhớ em lắm.” Mắt Cao Du Giai vẫn nhìn về phương xa, suy nghĩ xa xăm.
Ngô Đông Nghiên quay người liền thấy Du Du đang nhìn cô cười nhạo. Câu “em cũng nhớ anh” kia cũng không tiện nói, liền chuyển chủ đề, hơn mười phút sau mới cúp điện thoại.
Ngô Đông Nghiên nói chuyện điện thoại xong cũng không đồng ý tiếp tục chủ đề lúc nãy, mở laptop ra xem phim với Du Du.
Đến ngày thứ tám, kế hoạch rời nhà đi của Du Du cuối cùng cũng khiến ba cô ấy mềm lòng, thậm chí còn nói nếu không về nhà chuẩn bị đi báo danh thì ngay cả đoàn văn nghệ quân đội cũng không vào được, Du Du đành thỏa hiệp.
Du Du đi rồi, đột nhiên Ngô Đông Nghiên cảm thấy nhàm chán. Chuẩn bị được nghỉ hè nhưng bạn bè trước đây của cô tương đối bận rộn, người đi làm, người thi nghiên cứu sinh, chỉ ngẫu nhiên hẹn nhau ra ngoài dạo phố hoặc ăn một bữa cơm, không giống Ngô Đông Nghiên học đại học sư phạm, thời gian nghỉ tương đối dài.
Nhoáng một cái đã đến tháng 9, Ngô Đông Nghiên đã tìm được công việc dạy ngữ văn lớp mười trong trường trung học Thập Cửu ở thành phố A. Tuy nhiên vẫn còn phải trải qua một cuộc sát hạch nên lần đầu tiên Ngô Đông Nghiên lên lớp vẫn rất hồi hộp.
Buổi đầu tiên là ngày mùng 1 tháng 9, Ngô Đông Nghiên cố gắng, nỗ lực hết dức dạy học. Sau khi tiếng trống vang lên, Ngô Đông Nghiên được các thầy cô giáo khác khen ngợi, lúc ấy cô mới nhẹ nhàng thở phào.
Nhưng dù sao cô vẫn còn trẻ, tất nhiên chưa có nhiều kinh nghiệm. Mọi người trong trường đối với cô rất tốt, trong đó có Lục Hàm. Cô ấy nhiều hơn Ngô Đông Nghiên ba năm kinh nghiệm, nhìn Ngô Đông Nhiên giống như thấy chính bản thân mình trước đây nên quan tâm nhiều hơn. Qua một vài lần, hai người liền trở thành chị em tốt.
Điều duy nhất không tốt là nhà Ngô Đông Nghiên cách trường trung học Thập Cửu xa, buổi sáng phải dậy rất sớm. Đôi khi buổi tối Ngô Đông Nghiên phải trông lớp tự học, tan làm thì xe bus đã nghỉ nên chỉ có thể gọi xe về nhà. Sau mấy lần như vậy, Ngô Đông Nghiên thấy hơi đau lòng. Vốn dĩ trong thời gian sát hạch tiền lương đã không cao, nếu sau này phải thường xuyên đón xe về thì sẽ tốn không ít tiền a.
Ban đêm gọi điện nói với Cao Du Giai chuyện này, anh cười:” Không sao, anh sắp về rồi. Sau này anh sẽ đón em tan làm.”
” Vậy cũng không được. Em, em không muốn ngồi trong xe đó, cảm giác không tốt lắm.” Ngô Đông Nghiên nhớ tới chiếc xe lớn kia, trong lòng nhất thời không thích lắm.
Đầu bên kia điện thoại, Cao Du Giai cười cười:” Bà xã, anh lợi hại như vậy mà em còn ghét bỏ anh sao?”
Ngô Đông Nghiên sững sờ:” Em nói ghét anh bao giờ?”
” Ghét anh không mua nổi xe.” Ở trong điện thoại, Cao Du Giai không khỏi nở nụ cười.
Nghe anh nói vậy, Ngô Đông Nghiên vội vàng giải thích:” Không có, tuyệt đối không có chuyện ấy, sao em lại ghét anh được chứ!”
Cao Du Giai cười. Đương nhiên anh biết không phải cô có ý này, chỉ là muốn đùa một chút. Anh không muốn cô phải chịu áp lực vì gia thế nhà mình:” Anh biết, đùa em chút thôi. Thấy em không yên lòng như vậy, lần này về nhất định sẽ đưa em đến gặp ba mẹ anh, sau này cũng không cần lo lắng nữa.”
Ngô Đông Nghiên vẫn hơi sợ, do dự một chút, cuối cũng nói:” Chuyện đó… Có phải nhanh quá không?”
” Nhanh? Em tính xem chúng ta quen nhau đã bao nhiêu năm? Dù sao đây cũng là chuyện sớm muộn, anh không muốn em suốt ngày lo lắng cái này cái kia. Đến lúc đó anh sẽ thu xếp tốt mọi chuyện.” Nha đầu này vẫn luôn né tránh nói đến chuyện nhà anh. Trước kia chưa có cơ hội, hiện giờ hai người đều đã có công việc, đây là thời điểm nên thúc đẩy quan hệ, chủ yếu để Ngô Đông Nghiên có thể yên tâm ở bên anh.
” … Được rồi, nghe anh.” Rất lâu sau, Ngô Đông Nghiên mới nhỏ giọng trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, tay cầm bút của Cao Du Giai chậm chạp không động, ngón tay ma sát thân bút. Anh nghĩ lúc này chính là thời điểm nên công khai.
Ngô Đông Nghiên nhìn điện thoại ngẩn người, nhớ đến Cao Du Giai nói phải tin anh, cô liền vội vàng lắc đầu, nói với bản thân phải tin anh.
Ngày cuối tuần, Ngô Đông Nghiên đi dạo phố cùng Lục Hàm. Lục Hàm nói cảm thấy quần áo của mình giống học sinh, mà tuổi của cô ấy lại không lớn, dáng người lại nhỏ nên ở cùng mấy đứa học sinh cao trung có cảm giác không khác nhau lắm, vì vậy cuối tuần liền kéo cô đi mua quần áo.
Cũng may là Lục Hàm đưa cô đến cửa hàng quần áo không đắt lắm nhưng lại rất đẹp. Sau khi thử mấy bộ, cảm giác không tệ nên cô
đều lấy, cuối cùng còn mua thêm một đôi giày cao gót. Có thể nói là thu hoạch được rất nhiều.
Sau khi tách Lục Hàm ra, Ngô Đông Nghiên nhìn mấy túi đồ mua sắm ảo não, nghĩ biết vậy không mua một lần nhiều như thế. Đúng lúc ấy chuông điện thoại vang lên, Ngô Đông Nghiên đặt mấy túi đồ bên tay trái xuống đất rồi lấy điện thoại ra.
” Bà xã, em đang ở đâu?’ Giọng Cao Du Giai vui vẻ truyền đến.
” Em đang đi mua sắm ở nội thành, mua nhiều thứ quá. Lúc nào về em gọi lại cho anh sau, bây giờ em muốn nhanh chóng mang đồ về nhà, mệt chết rồi.” Ngô Đông Nghiên chu môi nũng nịu với Cao Du Giai. Đi dạo ròng rã cả buổi chiều, bắp chân rất tê, lúc này cô chỉ muốn về nhà nằm.
” Em tìm chỗ ngồi đợi một lát, anh đến đón em.”
” Anh về rồi?” Ngô Đông Nghiên kinh ngạc. Tối qua lúc hai người gọi điện cũng không thấy anh nhắc đến, vậy mà hôm nay đã trở về thành phố A.
Cao Du Giai vui vẻ cười:” Đúng vậy, muốn tạo cho em một niềm vui bất ngờ. Ở đó chờ anh tới đón.” Đêm qua anh xuống máy bay, nhịn xuống xúc động muốn đi tìm cô, chính là muốn tạo kinh hỉ cho Ngô Đông Nghiên.
Sau khi cúp điện thoại, Ngô Đông Nghiên cười vui vẻ. Cô không tìm nơi để ngồi mà đứng dưới một gốc cây đại thụ chờ Cao Du Giai.
Lúc đó, Cao Du Giai lái một chiếc xe mới tinh ra khỏi cửa hàng 4S.
Ngô Đông Nghiên nói địa chỉ xong ngồi đợi, nửa giờ sau thì Cao Du Giai đến. Từ xa anh đã nhìn thấy người đứng dưới tán cây, liền lái xe đến dừng trước mặt cô.
Ngô Đông Nghiên nhìn xung quanh, không chú ý đến chiếc xe màu trắng sữa đó, đến khi Cao Du Giai bước xuống, đứng trước mặt, cô mới ngạc nhiên cười:” Anh đến lúc nào? Sao em không nhìn thấy?”
” Mới đến thôi, lên xe trước, nơi này không thể dừng xe.” Cao Du Giai cầm mấy túi đồ dưới chân cô bỏ vào cốp, sau đó mở cửa lái phụ để cô ngồi.
Cao Du Giai nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn, thuận tiện hôn nhẹ lên môi Ngô Đông Nghiên, sau đó cười đóng cửa xe lại.
” Xe này…” Ngô Đông Nghiên nhìn chiếc xe, chưa từng thấy anh lái qua.
” Bà xã, em yên tâm ngồi đi. Sau này đây chính là xe của chúng ta, là ông xã em kiếm tiền mua, không dùng một đồng nào trong nhà đâu. Nhưng không phải loại tốt, là xe bình thường hơn mười vạn, sau này kiếm được nhiều tiền sẽ đổi cái khác.” Cao Du Giai chuyển động tay lái, mắt nhìn thẳng phía trước, khóe miệng cong lên, hiển nhiên tâm trạng đang rất tốt.
” Anh mới đi làm mấy tháng đã có thể mua xe?” Ngô Đông Nghiên kinh ngạc nhìn anh.
” Trước đó anh theo Giang Hoằng Tiêu làm hai vụ kiện tương đối lớn, nhận được khá nhiều tiền. Lúc đầu muốn tiết kiệm mua nhà để cưới vợ, nhưng lại không có xe để đưa đón em, nên anh quyết định mua xe trước.” Mấy ngày truóc anh đã suy nghĩ kỹ, tiền của mình có hạn, chỉ có thể mua loại xe cá nhân bình thường.
Ngô Đông Nghiên nghe anh nói tiết kiệm tiền cưới vợ liền ngượng ngùng đỏ mặt nghĩ: người này da mặt càng ngày càng dày, nhưng trong lòng cô lại hết sức cảm động.
Sau khi đưa Ngô Đông Nghiên đi ăn cơm tối, thấy cô thật sự mệt mỏi, Cao Du Giai đưa cô về nhà. Xe dừng lại trước cổng trường học, Cao Du Giai lấn người sang, cho đến khi cảm giác được cô gái trong ngực sắp không thở nổi anh mới buông ra.
Mấy ngày tiếp theo, cơ bản hai người đều gặp nhau, chính là điểm tốt nhất của việc đi làm đi, không giống như trước đây khi Ngô Đông Nghiên ra ngoài đều phải kiếm cớ.
Mỗi khi tan tầm, Cao Du Giai đều tới đón Ngô Đông Nghiên. Đôi khi hai người ăn cơm cùng nhau, sau đó anh đưa cô về nhà.
Buổi chiều hôm nay Ngô Đông Nghiên không có tiết. Cao Du Giai phải đi xã giao nên cô ngồi xe bus về nhà.
Sau khi về nhà đã là 4 giờ, Ngô Đông Nghên nhắn tin cho mẹ nói mình đi mua thứ ăn. Sau khi từ thành phố B về, đôi khi cô sẽ theo mẹ học nấu ăn, hiện giờ đã nấu được vài món đơn giản. Nhớ đến trước đây Cao Du Giai nấu cơm cho mình, Ngô Đông Nghiên nghĩ nếu có cơ hội cũng sẽ nấu một bữa cơm cho anh.
Khi Ngô Đông Nghiên ung dung đi mua thức ăn về thì đã hơn 5 giờ, đi đến hành lang liền nghe thấy mẹ cô nói chuyện với dì Trần.
” Cứ quyết định vậy nhé, cuối tuần sau tôi gọi em trai đến, chúng ta cùng ăn một bữa cơm.” Lúc Ngô Đông Nghiên đi đến liền nghe được cô giáo Trần nói với mẹ cô.
” Được, được. Trước tiên phải nói với Nghiên Nghiên một chút.” Mẹ Ngô phấn khích nói.
Ngô Đông Nghiên thấy vẻ mặt vui mừng của mẹ mình liền hỏi:” Mẹ muốn nói gì với con sao?”
Không đợi mẹ Ngô nói, cô giáo Trần đã hưng phấn mở miệng trước:” Hôm qua em trai dì đến chơi. có phải hai đứa cùng đi lên lầu không?”
Ngô Đông Nghiên nhớ hình như có chuyện như thế. Hôm qua là chủ nhật, giữa trưa cô đi xuống dưới mua đồ ăn, lúc lên nhà có một người đàn ông trẻ tuổi rất đẹp trai đi đằng sau. Một đoạn đường đi, cô nghi ngờ quay người lại nhìn mấy lần, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình. Ngô Đông Nghiên vội vàng chạy lên nhà, lại thấy hắn cũng đi theo, cô còn tưởng gặp phải tên biến thái cuồng theo dõi, càng bước nhanh hơn. Khi đi đến cửa đúng lúc gặp mẹ Ngô chuẩn bị ra ngoài, lúc này cô mới thở phào một cái. Lúc đi vào nhà cô có ngó ra nhìn một chút thì thấy hắn gõ cửa nhà cô giáo Trần bên cạnh.
” Vâng, có chuyện gì sao ạ?” Nhớ hôm qua còn coi người ta là tên biết thái, Ngô Đông Nghiên hơi ngại ngùng.
” Em trai dì năm nay 27 tuổi. Hôm qua nó nhìn thấy cháu thì rất thích, nên dì nói với mẹ cháu để cho hai đưa gặp mặt, nếu có cảm giác với nhau thì có thể thử hẹn hò xem.” Cô giáo Trần vui vẻ nói.
Ngô Đông Nghiên bối rối, nhìn mẹ Ngô cầu cứu, không nghĩ tới bà lại cười nói:” Tiểu tử kia tôi cũng nhìn thấy rồi, dáng người rất được, công việc lại tốt. Nghiên Nghiên, con cũng đi làm rồi, mẹ sẽ không phản đối việc con yêu đương nữa.
Đúng lúc Tiểu Ngư tan học về nhà nghe được bọn họ nói chuyện, nhìn Ngô Đông Nghiên rồi nhanh mồm nhanh miệng nói:” Không phải chị Đông Nghiên có bạn trai rồi sao, là anh Du Giai đấy ạ, con còn nhìn thấy hai người hôn môi…”
Tác giả có điều muốn nói: Mọi người còn nhớ Tiểu Ngư không? Chính là bạn nhỏ ba tuổi xuất hiện ở chương đầu tiên đó. (^o^)/~
Nghe nói hiện giờ quá ngọt ngào rồi, vẫn nên cẩn thận đi!!