Từ sau đêm Ngô Đông Nghiên “cầu hôn”, Cao Du Giai bắt đầu bận rộn hơn. Trước đây anh cũng rất bận, nhưng không bận như bây giờ, buổi tối thường xuyên mang công việc về nhà làm.
Ngô Đông Nghiên không hiểu anh muốn cho cô thứ gì mà phải liều mạng với công việc như vậy, nhưng cô cũng không khuyên nổi. Sau đó Lục Hàm nói với cô: “Đàn ông đều dốc sức cho sự nghiệp, như vậy là bình thường.”
Có lẽ cô nghĩ quá nhiều, người đàn ông nhà mình chăm chỉ, hẳn là nên vui mới đúng. Nghĩ vậy, cuối cùng cô cũng thông suốt không ít, cùng lắm thì… nấu ăn thật ngon bồi dưỡng cho anh. Chẳng qua… mặc dù công việc bận rộn, nhưng mỗi đêm đều không biết tiết chế tra tấn cô. Nghĩ đến đó, nháy mắt Ngô Đông Nghiên liền cảm thấy: Anh có chỗ nào cần bồi bổ chứ, tinh lực dư thừa làm người khác tức lộn ruột.
Sau khi cưới, Lục Hàm rất hạnh phúc, cười cũng nhiều hơn, cả người sáng sủa, không lạnh lùng nhạt nhẽo như trước đây, có lẽ do ảnh hưởng từ Cao Thừa.
Xuân đi thu đến. Lúc khai giảng học kỳ mới, Lục Hàm đỏ mặt nói với Ngô Đông Nghiên: “Chị có thai, được sáu tuần rồi.”
(Editor: Chỗ này mình vẫn để xưng hô chị – em nhé, tại Ngô Đông Nghiên và Cao Du Giai chưa kết hôn.)
Ngô Đông Nghiên ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào vùng bụng bằng phẳng của Lục Hàm, nói: “Em còn tưởng hai người một hai năm nữa mới muốn sinh con.” Bởi vì lúc trước Lục Hàm nói không muốn có bảo bảo sớm.
Nói đến đây, mặt Lục Hàm đỏ lên: “Vốn là dự định năm sau, nhưng… nhưng mà không cẩn thận… Cho nên, em và Cao Du Giai cũng phải chú ý một chút…”
Lúc đầu, Cao Thừa thấy hai người từ khi quen biết đến khi kết hôn mới chỉ mấy tháng, nên sau khi kết hôn liền nói với Lục Hàm muốn hưởng thụ thế giới hai người, năm sau mới muốn có con. Lục Hàm cũng thấy hai người vừa mới về một nhà, cũng hi vọng có nhiều thời gian dành cho nhau, thế nhưng… sơ ý một chút nên mới có con. Hai người họ đều rất thích trẻ con. mặc dù ngoài ý muốn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui sướng của người sắp được làm ba làm mẹ.
Lục Hàm có ý tốt nhắc nhở, làm Ngô Đông Nghiên đỏ mặt. Ngoại trừ lần đầu tiên và kỳ an toàn của cô, Cao Du Giai đều rất tự giác dùng biện pháp tránh thai, căn bản không cần cô quan tâm đến chuyện này… Người này bình thường làm việc gì cũng đều lên kế hoạch, loại chuyện chưa kết hôn mà đã có con này, sao anh có thể cho phép xảy ra được.
Nói đến lần đầu tiên của hai người, khi đó Ngô Đông Nghiên vẫn còn mơ mơ màng màng, hai ngày sau mới nhớ đến hình như anh không mang cái đó. Khi nhớ ra, cô vội vàng gọi cho Cao Du Giai. Lúc ấy, Cao Du Giai vô cùng bình tĩnh nói với cô: “Không sao, kinh nguyệt của em vừa mới hết hai ngày trước, mà lại là lần đầu tiên của chúng ta, anh không muốn giữa hai người có khoảng cách, dù là mỏng dính cũng không được.”
Ngô Đông Nghiên bị lời của anh làm cho xấu hổ. Bây giờ mới nhớ đến, mặc dù lần đó là cô chủ động, nhưng luôn cảm thấy anh đã sớm lên kế hoạch, chờ cô mắc bẫy.
Trong lúc Lục Hàm mang thai, đôi khi Cao Thừa bận rộn không thể phân thân, Ngô Đông Nghiên sẽ đưa cô ấy đi kiểm tra, gặp được rất nhiều người chuẩn bị làm mẹ giống Lục Hàm, còn có ông xã đi theo, mặt đều mang theo ý cười.
Sau khi đi mấy lần, đôi khi nghe được mấy người phụ nữ hưng phấn thảo luận cảm giác sau khi mang thai, đột nhiên cô cảm thấy sinh mệnh mới đúng là thần kỳ, có lúc không nhìn được sẽ sờ bụng bằng phẳng của mình, về sau nơi này cũng sẽ có một bảo bảo, bảo bảo của cô và Cao Du Giai. Giống như mọi người nói, bảo bảo là kết tinh tình yêu, cô cũng muốn có kết tinh tình yêu của hai người.
Nháy mắt đã đến tháng 12, Lục Hàm mang thai được năm tháng, bụng lộ ra khá rõ. Hôm nay Ngô Đông Nghiên đưa Lục Hàm đi kiểm tra, nhìn thấy một đôi vợ chồng rất quen, hai người kia hiển nhiên cũng nhìn thấy cô. Mắt Ngô Đông Nghiên bị cận thị, khoảng cách lại khá xa, nên cô không dám gọi, sợ nhận nhầm. Lúc đến gần, cô mới cười nói: “Giang tiên sinh, chị dâu, hai người về thành phố A lúc nào vậy?” Sai đó giới thiệu Lục Hàm bên cạnh.
Hai năm trước đã gặp qua Giang Hoằng Tiêu và bạn gái, chỉ là khi đó mọi người đều gọi là chị dâu nên Ngô Đông Nghiên không biết tên của cô ấy.
Giang Hoằng Tiêu gật đầu cười với hai người, Mạc Tiểu Mạt nhìn Ngô Đông Nghiên và Lục Hàm, cười nói: “Chị tên là Mạc Tiểu Mạt, tuổi của chị với em cách nhau cũng không nhiều, gọi Tiểu Mạt là được. Bọn chị về đây được ba tháng rồi, cậu ấy không nói với em sao?”
Ngô Đông Nghiên biết Mạc Tiểu Mạt nói “cậu ấy” là chỉ Cao Du Giai. Anh đúng là không nói với cô, gần đây bề bộn nhiều việc, còn bận hơn mấy tháng trước, có lúc anh về cô đã ngủ rồi, nên gần đây hai người không nói chuyện được nhiều. Nghĩ đến đây, Ngô Đông Nghiên chỉ cười nói: “Không có, anh ấy gần đây rất bận.”
“Đầu tháng sau là hôn lễ của bọn chị, thiệp mời đã đưa cho Cao Du Giai, nhớ phải đến nhé.” Mạc Tiểu Mạt nắm tay Giang Hoằng Tiêu, cười hạnh phúc.
“Thật ạ? Vậy em chúc mừng hai người trước.” Ngô Đông Nghiên thành tâm nói ra.
“Cảm ơn em, vậy chị đi trước, hẹn gặp lại. Ở đây chị không có bạn, sau này nhờ hai đứa chiếu cố nhiều hơn.” Mạc Tiểu Mạt đùa nghịch nháy mắt với Ngô Đông Nghiên và Lục Hàm.
Ngô Đông Nghiên và Lục Hàm gật đầu. Sau khi tạm biệt hai vợ chồng họ, Ngô Đông Nghiên mới tiếp tục đưa Lục Hàm đi kiểm tra. Lục Hàm cười nói: “Em nói có phải bọn họ có bảo bảo rồi không?”
Ngô Đông Nghiên nhớ đến bụng Mạc Tiểu Mạt bằng phẳng, nhưng nhìn Giang Hoằng Tiêu khẩn trương đỡ cô ấy, liền cười: “Chắc là có.”
Lục Hàm nửa đùa nửa thật: “Lúc nào mới đến em và Cao Du Giai? Hai đứa cũng quen nhau nhiều năm như vậy, tuy còn trẻ, nhưng người ta nói phụ nữ càng sinh sớm càng hồi phục nhanh. Em sắp hai mươi ba rồi, nếu sang năm kết hôn, hai mươi năm tuổi sinh bảo bảo thì rất phù hợp.”
Nhớ tới Cao Du Giai nói chờ anh một năm, hiện giờ đã qua nửa năm, anh nói vẫn luôn giữ lời, Ngô Đông Nghiên liên ngẩng mặt lên cười: “Chị yên tâm, sắp rồi.”
Buổi tối, khi Cao Du Giai về đến nhà, Ngô Đông Nghiên đã ngủ. Anh bước nhẹ vào phòng, nhìn người đang ngủ say, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt nhỏ kiều diễm đáng yêu, điềm tĩnh nhu thuận, Cao Du Giai không nhịn được cúi người, nhẹ nhàng hôn cô, nỉ non: “Bà xã, anh rất yêu em…”
Sau khi Cao Du Giai quay người đi ra, lông mi Ngô Đông Nghiên rung lên, mở mắt. Cô đưa tay sờ môi mình, khóe miệng cong lên. Đêm nay cô ngủ không sâu, lúc anh hôn, cô liền tỉnh.
Ngô Đông Nghiên đứng dậy đi đến phòng khách, nhìn thiệp mời đỏ chót trên bàn, cô ngồi xuống ghế sofa mở ra. Mạc Tiểu Mạt mặc áo cưới màu trắng hạnh phúc nép vào ngực Giang Hoằng Tiêu. Trên thiếp mời ghi ngày mùng 5 tháng 1, còn chưa đến một tháng, bên trong đúng là có tên cô. Chữ viết rất thanh tú, chắc là Mạc Tiểu Mạt viết.
Từ phòng tắm đi ra, Cao Du Giai liền thấy Ngô Đông Nghiên đang ngồi trên ghế sofa, thất thần nhìn thiếp mời của người khác.
“Bà xã, anh đánh thức em sao?”
Ngô Đông Nghiên nghe thấy âm thanh, liền quay đầu nhìn về phía anh. Cao Du Giai mặc áo choàng tắm, tóc vẫn ẩm ướt. Cô cười đi
với anh, giơ thiếp mời trong tay lên, nói: “Không phải, đột nhiên em tỉnh, có thể do… cảm giác được anh về đó. Hôm nay lúc em đưa chị Lục Hàm đi kiểm tra, ở bệnh viện gặp được hai người họ, chị Tiểu Mạt nói với em rồi.”
Cao Du Giai cười đi về phía cô, ngồi xuống: “Ừ, ba tháng trước bọn họ từ thành phố B về đây. Trước khi rời khỏi sở sự vụ, anh và Giang sư huynh, còn có Lục Thần, em chưa gặp qua, thành lập một văn phòng luật sư. Vừa bắt đầu nên còn nhiều việc phải làm, nên gần đây khá bận, không có thời gian dành cho em, em có buồn không?”
Thì ra là vậy, không trách hôm nay Mạc Tiểu Mạt lại nói như vậy. Ngô Đông Nghiên lắc đầu: “Bảo sao gần đây anh bận như vậy, sao anh không nói với em?”
“Lúc trước mới bắt đầu, anh không muốn làm em lo lắng.” Cao Du Giai vừa nói vừa cầm khăn mặt lên lau tóc.
Ngô Đông Nghiên quỳ trên ghế sofa, nhận khăn mặt trong tay anh, nói: “Sau này anh sẽ bận giống như bây giờ sao?” Thấy anh như vậy, cô rất đau lòng.
Cô ở gần như vậy, Cao Du Giai ngửi thấy mùi thơm, cảm nhận được bụng dưới căng chặt. Mấy ngày nay anh về rất muộn, mỗi lần trở về cô đều ngủ rồi, anh không nỡ đánh thức, đã mấy ngày anh không chạm vào Ngô Đông Nghiên…
“Sau tết sẽ ổn thôi. Bà xã, em tỉnh rồi, vậy chúng ta làm chuyện có ý nghĩa nhé.” Nói xong liền ôm cô đến phòng ngủ.
“Nhưng mà, sáng mai em phải đi dạy, có hai tiết… bây giờ rất muộn rồi…” Mặt cô đỏ lên, nhỏ giọng kháng nghị.
Bước chân Cao Du Giai không ngừng, đặt cô trên giường, giọng khàn khàn nói: “Vậy… chúng ta làm một lần, có được không?”
“Vâng…” Giọng cô càng nhỏ hơn…
_________
Sau khi tham dự hôn lễ của Giang Hoằng Tiêu và Mạc Tiểu Mạt, không lâu nữa chính là sinh nhật của Ngô Đông Nghiên. Lần này, Cao Du Giai đặc biệt gọi điện cho ông bà nội Ngô Đông Nghiên ở quê, nói với bọn họ, sinh nhật Ngô Đông Nghiên muốn cô ở bên mình.
Ngày sinh nhật hôm đó, sau khi ăn trưa xong, Cao Du Giai kéo Ngô Đông Nghiên xuống lầu, nói muốn dẫn cô đi tản bộ. Bình thường đều đi dạo quanh tiểu khu, nhưng hôm này anh lại đưa cô đi ra khỏi tiểu khu, tiếp tục đi về bên trái, đến “Biệt thự Quan Á”, Ngô Đông Nghiên kỳ quái nhìn anh, tại sao lại đưa cô đến tiểu khu khác đi dạo? Mặc dù tiểu khu này có rất nhiều cây xanh, nhưng từ nhà mình đến đây đi dạo thì hơi kỳ quái. Nhìn mặt anh mang theo ý cười, Ngô Đông Ngiên cũng không nói gì.
Cao Du Giai nắm tay cô đi, sau đó dừng lại trước một tòa nhà, kéo cô đi lên. Ngô Đông Nghiên không nhịn được hỏi: “Chúng ta đến nhà ai vậy?”
“Một lát nữa sẽ biết.” Ý cười trên mặt Cao Du Giai không giảm.
Thật thần bí.
Đến tầng 7, Ngô Đông Nghiên thấy Cao Du Giai lấy ra một chùm chìa khóa, mở “cửa nhà người ta”, Ngô Đông Nghiên càng hiếu kỳ, vừa muốn nói gì đó thì cửa đã mở ra, nhìn cảnh tượng bên trong, cô sợ ngây người.
Căn nhà này bày trí rất đẹp, chỉ hơi kỳ lạ một chút, không có đồ dùng trong nhà.
Cao Du Giai kéo Ngô Đông Nghiên đi vào, đột nhiên cô cảm thấy tay anh hơi ướt. Sau khi đi vào, mới nhìn rõ khung cảnh bên trong, ngoại trừ bàn và ghế sofa, thì không có đồ dùng nào khác, cũng không có nhiều không gian trống, bởi vì ở giữa phòng khách bày một hình trái tim cánh hoa hồng rất lớn, trên trần nhà có nhiều bóng bay đủ màu sắc.
Ngô Đông Nghiên ngơ ngác nhìn xung quanh, mặc cho Cao Du Giai đưa cô lên lầu. Quang cảnh trong phòng hơi quen, gần giống nhà của anh, bên ngoài là khu vườn nhỏ, có bàn tròn, ghế mây, còn có một cái ghế nằm nhìn rất thoải mái, so với ghế ở trong nhà anh còn rộng hơn, đủ cho hai người dựa.
“Bà xã, em thích không? Mặc dù ở đây nhỏ hơn nhà ba mẹ, nhưng anh biết em thích vườn hoa nhỏ. Em nhìn cái ghế nằm kia, sau này anh sẽ ngồi ở đó, để em dựa vào ngực anh đọc sách. Nhìn em mệt rồi, anh đưa em đi chợp mắt một chút… Đồ ngốc, khóc cái gì…” Cao Du Giai đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Nước mắt Ngô Đông Nghiên càng rơi nhiều hơn. Xưa nay cô không hề biết, anh vì cô mà làm nhiều như vậy. Cô không nhịn được ôm lấy anh, ở trong ngực anh khóc thút tha thút thít.
Cao Du Giai bất đắc dĩ ôm Ngô Đông Nghiên, vỗ nhẹ lưng cô, ôn nhu nói: “Ngoan… đừng khóc, khóc nữa là anh sẽ nghĩ em không vui đó.”
“Đều, đều tại anh…” Cô vừa khóc vừa nói.
“Được được được… Tại anh, đừng khóc… ngoan…”
“Ừm… không khóc, em rất vui…”
“Vậy cười một cái được không?”
Mắt Ngô Đông Nghiên đỏ hồng, nở nụ cười, Cao Du Giai cũng cười theo.
“Cái này… Sau này là nhà của chúng ta sao?” Ngô Đông Nghiên nhìn xung quanh. Mặc dù nơi này không có gì, nhưng cô tưởng tượng, sau khi bày đồ dùng trong nhà ra, nhất định vô cùng ấm áp.
“Ừm… Sau này là nhà chúng ta, vừa mới sửa sang lại, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng đi chọn đồ. Chờ mùi sơn tản bớt, anh sẽ chuyển đồ trong nhà đến đây.” Anh nghĩ rồi nói tiếp: “Tiền mua nhà là anh kiếm được, mặc dù mới trả tiền đặt cọc, nhưng em không cần lo lắng, tiền lương của anh đủ để sinh hoạt, sau này anh sẽ kiếm nhiều tiền hơn. Em vẫn có thể như hồi trước, mua quần áo mình thích, cùng bạn bè đi dạo phố. Đương nhiên, nếu có thời gian rảnh, chúng ta có thể đi du lịch nữa…”
Sở dĩ gần đây Cao Du Giai bận rộn như vậy, ngoại trừ chuyện văn phòng, thì còn chuyện căn nhà này nữa. Sau khi Cao Thừa kết hôn một tháng, nơi này bắt đầu rao bán. Anh nhìn trúng phòng này, nhưng khi đó chưa đủ tiền mua. Cũng may tiểu khu này là của tập đoàn Duệ Đạt xây dựng, Kỷ Ngôn Sâm lại có cổ phần ở đây. Kỷ Ngôn Sâm là con trai Kỷ gia, ở cùng đại viện với ông ngoại anh, hai người biết nhau từ nhỏ, quan hệ rất tốt, nên Cao Du Giai nhờ cậu ta để lại phòng này cho mình, nếu không đã sớm bị bán rồi.
Ngô Đông Nghiên ôm eo Cao Du Giai, vùi đầu vào ngực anh. Nghe anh nói cuộc sống sau này, cô liền tưởng tượng ra muôn vàn giấc mơ đẹp.
Đột nhiên, Cao Du Giai buông cô ra, kéo cô đi xuống tầng dưới, nắm tay Ngô Đông Nghiên chỉ vào trái tim bằng cánh hoa hồng.
Anh quỳ một chân trước mặt cô, đưa chìa khóa và giấy tờ bất động sản đề tên cô cho Ngô Đông Nghiên, hôn tay cô nói: “Bà xã… Anh cho em một ngôi nhà, em có đồng ý gả cho anh không?”
Ngô Đông Nghiên không nhịn được lại rơi nước mắt, liên tục gật đầu nói: “Em đồng ý…”
Mặc dù biết cô nhất định sẽ đồng ý, nhưng Cao Du Giai vẫn rất căng thẳng. Đến khi cô gật đầu, ngực anh tràn ngập vui sướng, không nhịn được bế cô lên, cánh hoa hồng tung bay theo động tác của hai người…