1. Liên quan tới chuyện đặt tên
Sau khi sinh tiểu tử kia, lại vướng phải vấn đề đặt tên. Khi chưa sinh, Ngô Đông Nghiên rất thích cùng Cao Du Giai thảo luận về tên con. Nhưng Cao Du Giai hình như đều không vui, mỗi lần đều nói: “Là trai hay gái còn chưa biết, chờ nó ra rồi tính.”
Chuyện này cũng không thể trách Cao Du Giai, bọn họ còn đang trong giai đoạn tân hôn thì bà xã mang thai, bác sĩ thì bảo ba tháng đầu tiên cấm sinh hoạt vợ chồng, sau đó tuy nói có thể… nhưng không thể chịu kích thích quá nhiều, anh lo mình không khống chế được, làm bà xã và con bị thương.
Vậy nên, khoảng thời gian Ngô Đông Nghiên mang thai, Cao Du Giai lo cho sức khỏe của cô, mỗi ngày, sau khi ăn cơm chiều xong, liền đưa Ngô Đông Nghiên ra ngoài đi dạo, vận động nhiều hơn. Buổi tối, khi đi ngủ, chỉ có thể ôm thân thể bà xã thơm thơm mềm mềm trong ngực, được sờ mà không được ăn, thỉnh thoảng mới ăn mặn giải thèm một chút.
Đứa nhỏ này ảnh hưởng đến quan hệ thân mật giữa anh và bà xã, còn làm cô khổ cực như vậy, Cao Du Giai thực sự… Không thể nói anh không thích đứa nhỏ này, chẳng qua anh thích bà xã hơn, chuyện gì cũng xếp vợ ở vị trí thứ nhất.
Lúc này, mọi người trong nhà đều quay lại nhìn Cao Du Giai, đợi anh đặt tên cho con trai. Đứa nhỏ này sắp được đầy tháng, nhưng tên vẫn chưa có. Mỗi ngày Du Lị Lị đều gọi là bảo bối, cục cưng.
“Tên ở nhà là Thập Nhất, tên thật gọi Cao Thì Dật đi.” Cao Du Giai vung tay lên, viết vào giấy ba chữ “Cao Thì Dật”.
“Thập Nhất, Thì Dật, sao lại gọi như vậy?” Du Lị Lị không hiểu liền hỏi. Người trong nhà và cả Ngô Đông Nghiên cũng không hiểu, đồng loạt nhìn anh, chờ người nào đó giải thích.
“Năm nay là năm thứ mười một con quen Nghiên Nghiên.” Người nào đó giải thích qua loa.
Mọi người quýnh lên, cũng quá tùy tiện đi. Ngô Đông Nghiên lặng lẽ đỏ mặt, trong lòng dâng lên một cỗ ngọt ngào.
“Vậy Thì Dật thì có ý nghĩa gì?” Du Lị Lị tiếp tục hỏi.
“Đọc giống mười một.” Người nào đó tiếp tục bình tĩnh.
Quả nhiên quá tùy tiện.
* Mười một (Shí – Yĩ), Thì Dật (Shí – Yì)
“Anh xác định cái tên này không quá tùy tiện sao?” Ngô Đông Nghiên bắt đầu không bình tĩnh được, có người nào lại đặt tên cho con như thế không…
“Không đâu, quyết định như vậy đi, bà xã, em nên đi ngủ rồi. Ba mẹ, hai người cũng đi ngủ sớm một chút.” Cao Du Giai một câu liền quyết định xong tên con trai, ôm bà xã đi lên tầng.
Du Lị Lị và Cao Vụ nhìn nhau, sau đó nhìn ba chữ trên giấy, cái này cũng quá tùy tiện rồi.
Mặc kệ tùy tiện hay không, dù sao người đặt tên cũng là ba bé, cuối cùng đành quyết định như vậy. Nhưng gọi một đứa bé là Thập Nhất thì hơi lạ, nên Du Lị Lị liền tự động đổi thành Tiểu Dật. Người trong nhà hiển nhiên cũng cảm thấy gọi Thập Nhất rất kỳ quái, nên liền đổi theo Du Lị Lị.
2. Ba ba là người xấu
Tiểu Dật càng lớn càng đáng yêu, rất giống Cao Du Giai, như đúc ra từ một khuôn, người trong nhà vô cùng yêu thương bé.
Đương nhiên trừ ba ruột của Tiểu Dật ra, bởi vì Tiểu Dật phát hiện ba mình không ôm không yêu bé, chỉ cần mẹ ở đây, ba nhất định sẽ ôm mẹ, ba còn không cho bé ngủ cùng mẹ, ba ba là người xấu!
3. Mẹ tốt nhất trên đời
Lúc Tiểu Dật hơn hai tuổi, thì không thể dính lấy ba nữa, bởi vì ba đều nghe lời mẹ. Mỗi lần bé muốn mua đồ chơi gì, chỉ cần mẹ nói có thể mua thì nhất định ba sẽ mua cho bé.
Từ khi hiểu được đạo lý này, Tiểu Dật đặc biệt quan tâm mẹ, càng yêu càng dính mẹ hơn, chỉ có mẹ mới có thể mua đồ chơi cho bé, trên đời chỉ có mẹ tốt nhất.
4. Đại quái vật
Đa số Ngô Đông Nghiên đều tắm cho Tiểu Dật, nếu Cao Du Giai có thời gian rảnh cũng sẽ giúp cô tắm cho con trai, nhưng Tiểu Dật không thích ba tắm, vì ba tắm không thoải mái như mẹ.
Có một ngày, Ngô Đông Nghiên nghe Lục Hàm nói, Bân Bân nhà cô ấy đều tắm cùng Cao Thừa, thực ra ba mang con đi tắm tốt hơn so với mẹ.
Thế là, ngày hôm nay Cao Du Giai liền mang con vào tắm chung.
Sau khi chuẩn bị nước, Cao Du Giai lột sạch Tiểu Dật, bế vào bồn tắm, sau đó bắt đầu cởi quần áo trên người. Tiểu Dật chưa bao giờ tắm cùng ba, tò mò nhìn một loạt động tác của Cao Du Giai.
Tiểu Dật cảm thấy ba ba thật cao, chân thật dài nha! Bé nhìn Cao Du Giai từ đầu đến chân, cuối cùng… cởi quần đùi ra.
Tiểu Dật đột nhiên khóc đến kinh thiên động địa: “Oa…hu hu… trên người ba có quái vật, con… hu hu… không muốn cùng… cùng ba tắm đâu… Con… con muốn mẹ…”
Ngô Đông Nghiên nghe tiếng khóc thê lương của con trai, vội vàng chạy vào phòng tắm, sau đó… cô thấy hai cha con, một lớn một nhỏ trần truồng đứng đó…
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của ông xã nhà mình đen sì, mà con trai của cô… ngón tay béo múp chỉ vào giữa hai chân Cao Du Giai, khóc nói: “Hu hu hu… mẹ ơi… ba ba, trên người ba có… có đại quái vật, Tiểu Dật sợ… Tiểu Dật không muốn tắm cùng ba nữa… hu hu.”
Ngô Đông Nghiên đỏ mặt, lúng túng nhìn Cao Du Giai. Cái đại quái vật này… cô quen đến không thể quen được nữa… Hàng đêm đại quái vật đều tra tấn cô…
Chuyện này… Sao giải thích với con trai đây…
Sau đó, không biết Cao Du Giai nói gì với Tiểu Dật, nhưng từ đó về sau, bé cũng không bài xích cùng ba tắm rửa nữa. Chỉ cần Cao Du Giai ở nhà, Tiểu Dật sẽ quấn lấy anh cùng tắm chung.
Mãi cho đến một ngày, Cao Du Giai đi công tác, Ngô Đông Nghiên giúp Tiểu Dật tắm, bé chỉ vào chim nhỏ đắc ý nói: “Mẹ, ba nói con là tiểu quái vật, sau này lớn lên, con sẽ biến thành đại quái vật giống ba.”
Ngô Đông Nghiên: “…”
Buổi tối, cô gọi cho Cao Du Giai, hờn dỗi nói chuyện này: “Anh… Sao anh có thể nói như vậy với con…”
Người nào đó cười nhẹ: “Không nói như vậy, chẳng lẽ em còn cách nào tốt hơn?”
“… Không có.”
“Bà xã… Đại quái vật nhớ em, làm sao bây giờ?”
“…”
5. Tiểu Vũ và Tiểu Dật
Du Du sinh con gái, nhỏ hơn Tiểu Dật một chút. Lúc Tiểu Dật ba tuổi, cô bé đã có thể đi loạng choạng rồi, mềm mại như bún, vô cùng đáng yêu.
Tiểu Dật thích cùng mẹ đến nhà dì Du, bởi vì có thể sờ
nắn khuôn mặt mềm mại của Tiểu Vũ, vừa mềm vừa mịn, sờ rất thích, hai mắt vừa to vừa tròn, rất dễ thương.
Hôm nay Ngô Đông Nghiên vừa dẫn Tiểu Dật đến cửa, Tiểu Vũ nhìn thấy liền loạng choạng đi đến kéo Tiểu Dật đến một đống đồ chơi bằng gỗ, ý muốn nói Tiểu Dật chơi cùng.
Du Du nhìn thấy cảnh này, không nhịn được cười, nói với Ngô Đông Nghiên: “Đây mới gọi là vợ chồng trẻ.”
6. Mẹ sinh em gái cho con
Có một ngày, đột nhiên Tiểu Dật chạy đến trước mặt Ngô Đông Nghiên, nói: “Dì Du Du nói con thích em gái thì bảo mẹ sinh. Mẹ, mẹ cũng sinh em gái cho con đi, dễ thương giống Tiểu Vũ ấy.”
“Chuyện này…” Ngô Đông Nghiên hơi khó xử.
“Không sinh. Không phải Tiểu Dật đã có em gái Tiểu Vũ rồi sao? Ba mẹ chỉ cần con là đủ rồi.” Cao Du Giai đi tới, nhấc con trai lên đi về thư phòng, bắt đầu quá trình giáo dục tẩy não.
Ngô Đông Nghiên im lặng nhìn một lớn một nhỏ. Cao Du Giai không thân với con lắm, nhưng mỗi lần con có chuyện gì, anh đều ôm vào thư phòng. Sau khi đi ra thì mọi chuyện đều được giải quyết. Không biết anh nói với Tiểu Dật những gì, mặc dù bình thường bé không dính lấy Cao Du Giai, nhưng khi anh giảng dạy, bé vẫn luôn nghe vào.
Ngô Đông Nghiên biết, thật ra con trai rất sùng bái ba mình.
Buổi tối, Ngô Đông Nghiên cuộn trong lòng Cao Du Giai, nói: “Nếu không chúng ta sinh một đứa nữa nhé. Em thấy con gái rất đáng yêu, nếu có thêm con gái, không phải nhà chúng ta càng viên mãn hơn sao?”
Cao Du Giai lặng im, anh nhớ đến cảnh cô đau đớn khi sinh Tiểu Dật, mặt mũi tái nhợt, lúc ấy, sau khi cô ngất đi, anh rất sợ hãi.
“Thôi, chúng ta có Tiểu Dật là đủ rồi.” Trước đây lúc Tiểu Dật còn chưa chào đời, anh vẫn hi vọng là con gái. Cao Du Giai rất muốn có một bé gái ngoan ngoãn đáng yêu giống Ngô Đông Nghiên, nhưng… anh không muốn cô lại phải chịu khổ.
“Nhưng… nhưng rõ ràng anh thích con gái…” Cô biết, trước đây khi chưa sinh Tiểu Dật, hai người bàn về giới tính của con, anh cũng nói muốn một bé gái giống cô.
Cao Du Giai hôn lên khuôn mặt trắng noãn của Ngô Đông Nghiên, cười nhẹ: “Chúng ta có con trai, Du Du không phải có con gái sao, để anh bảo con trai mang con gái nhà cô ấy về cho em, thì chúng ta sẽ có con gái thôi. Đứa con gái này em không cần sinh, mà lại có người nuôi giúp, không phải rất lời sao?”
Ngô Đông Nghiên quýnh lên… Tiểu Dật còn nhỏ như thế, theo đuổi một cô bé mới biết đi… Chuyện này có thể tin được sao?
Với lại… cô thấy Du Du rất yêu con, con gái còn nhỏ như vậy mà đã bị người ta nhắm tới, Ngô Đông Nghiên rất muốn nói: Ông xã… tính như vậy có được không?
Mặc kệ có được không, dù sao suy nghĩ muốn sinh con gái của Ngô Đông Nghiên cũng bị Cao Du Giai bóp chết, bởi vì Tiểu Dật đã bị thu phục, không nhắc lại ý nghĩ muốn cô sinh em gái nữa.
Không biết có phải do Cao Du Giai nói những lời kia không, mà Ngô Đông Nghiên cảm thấy hơi áy náy với Tiểu Vũ. Mỗi lần dạo phố, nhìn thấy quần áo, giày mũ đẹp đều sẽ mua mang đến nhà Du Du.
Một thời gian dài, Du Du bất đắc dĩ nhìn Ngô Đông Nghiên: “Tớ nói này Nghiên Nghiên, cậu cưng chiều con gái của tớ như thế có sao không?”
Tiểu Dật ở bên cạnh phụ họa: “Dì Du Du, dì không vui sao? Em Tiểu Vũ mặc quần áo mẹ cháu mua rất đẹp mà.”
Mẹ mua đồ cho em Tiểu Vũ, thì bé có thể đi theo mẹ đến nhà em ấy. Tiểu Dật thích nhất là mẹ mua đồ cho em Tiểu Vũ.
Du Du im lặng… Ngô Đông Nghiên mua đủ đồ cho con gái, vậy trách nhiệm làm mẹ của cô để đâu?
7. Chú Kỷ hung dữ
Tiểu Dật thấy trong những người đàn ông mình biết, chú Kỷ là người hung dữ nhất.
Nhưng chú Kỷ lại là ba em Tiểu Vũ, nên, bé phải yêu ai yêu cả đường đi, không thể trách chú Kỷ hung dữ được.
Hôm nay, Tiểu Dật và Tiểu Vũ ngồi trên ghế sofa nhìn Du Du khiêu vũ. Tiểu Vũ rất thích nhìn Du Du khiêu vũ, mỗi lần bé khóc, chỉ cần nhìn Du Du khiêu vũ là lập tức dừng lại.
Giống như bây giờ, bé vừa khóc vừa quấn lấy, muốn mẹ khiêu vũ cho mình xem, còn muốn mẹ dạy mình. Du Du nhìn đồng hồ, cảm thấy đoàn trưởng nhà mình sẽ không về sớm như vậy. Thấy con gái mong chờ nhìn mình, liền từ từ nhảy múa.
Tiểu Vũ vừa vỗ tay vừa hưng phấn hét lên: “Mẹ… đẹp quá…múa… đẹp quá.”
Tiểu Dật nhìn em gái Tiểu Vũ vui như vậy, cũng vỗ tay cổ vũ theo.
Tiếng Tiểu Vũ hưng phấn hét lên làm át tiếng cửa mở. Kỷ Ngôn Mộc bước vào, thấy vợ đang khiêu vũ cho hai đứa bé xem, sắc mặt lập tức đen lại.
“Ba.” Giọng Tiểu Vũ vang lên khiến Du Du sửng sốt, bàn chân đang xoay không khống chế được muốn ngã xuống.
“Sao không cẩn thận như vậy.” Giọng nam trầm thấp vang lên bên tai, Du Du rơi vào một vòng ôm ấm áp.
“Tiểu Dật, trông em Tiểu Vũ, chú đưa dì Du Du của cháu đi bôi thuốc.” Kỷ Ngôn Mộc nhìn mồ hôi toát ra trên trán Du Du, trước tiên cần phải nhìn vết thương.
Tiểu Dật nghe lời gật đầu, sau đó nhìn chú Kỷ bế dì Du Du lên. Chuyện này bé không còn lạ, bởi vì hầu như ba đều ôm mẹ như thế.
Kỷ Ngôn Mộc nhíu mày nhìn mắt cá chân của Du Du hơi sưng, giáo huấn: “Sau này không được khiêu vũ trước mặt con, chỉ có thể khiêu vũ cho anh nhìn.”
Chỉ có ở trước mặt anh, cô mới không bị thương.
Nhớ tới chuyện trước đây đã đồng ý, Du Du chủ động rúc vào ngực anh, nũng nịu nói: “Được, tất cả đều nghe anh.”
Cô không cự tuyệt được anh yêu mình đến thế.